CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 295

nhiên hiện lên trong đầu nàng. Cũng chẳng cần hỏi ý Lãnh Diệc Thần, liền
trực tiếp nói ra.

"Được được, đệ muội và Nhị đệ có lòng vì dân như vậy. Ta rất vui

lòng giúp đỡ hết sức. Cứ làm theo ý hai người, có cần gì thì cứ bảo ta." Nói
rồi gã nhìn về phía phòng ngủ của Nhu phi: "Chắc hẳn nàng đang chờ. Xin
lỗi nhưng ta không thể tiếp tục tiếp chuyện với hai người được nữa."

Nàng cũng đã hiểu được ý muốn tiễn khách trong lòng nói của gã.

Liền gật đầu: "Vậy thì ta và Vương gia cũng không làm phiền Hoàng
thượng nữa. Xin cáo từ!"

Nói rồi, nàng kéo Lãnh Diệc Thần còn đang ngơ ngác đi ra khỏi hậu

cung. Chờ đi được một khoảng khá xa, nàng mới nói với hắn: "Từ bây giờ,
không cho phép chàng được bước vào hậu cung nửa bước."

"Tại sao?"

"Nơi đó quá rắc rối!"

"Được, tuân lệnh nương tử."

Sau đó, hắn lại kéo nàng đi tham quan vài nơi trong cung nữa. Nhưng

nàng vẫn nhớ nhất là phía sau hòn núi giả ở hoa viên.

Nơi đó cảnh đẹp thanh tịnh. Cạnh đó còn có một bờ hồ với đầy những

bông sen nở rộ. Mùi hoa tĩnh liên, quả thật rất giống với mùi trên người
Lãnh Diệc Thần, khiến nàng có cảm giác thân thuộc.

Hắn nói: "Ngày xưa mỗi khi ta buồn thường trốn ra ngoài này chơi. Ở

đây chỉ có mình ta, trốn khóc một hồi rồi khiến cả cung điện nháo nhào lên
đi tìm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.