CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 359

"Vương phi nương nương quả thật ngoan cố. Chẳng lại người không

biết rằng giả ngốc kì thật rất dễ hay sao? Vương gia đây kì thực không hề
ngốc đâu. Người đã bị lừa rồi."

Phu quân của nàng mà nàng còn không biết hay sao? Hắn ngốc thật

sự, chỉ là trong người hắn có hai tính cách mà thôi. Cho nên tính tình thất
thường. Điều này đã được khoa học chứng minh, cho nên nàng có thể dễ
dàng nhận ra. Nhưng đám người ngu ngốc này không biết gì mà lại ăn nói
hàm hồ.

Phượng Dạ Hi tiến đến lại gần tên thừa tướng kia, nàng nhớ ra rồi, gã

là Hoàng Tư Mệnh, thừa tướng đương triều, rất được Hoàng thượng trọng
dụng, không thua kém gì ca ca của nàng cả.

Bàn tay thon dài vung lên, lực đạo vô cùng lớn. Phượng Dạ Hi vốn

định tát cho gã một cái, thế nhưng vì tối hôm qua đánh nhau kịch liệt khiến
nàng đến giờ vẫn chưa hồi phục sức lực, còn có những vết thương nông sâu
trên người khiến nàng đau nhức không thôi. Vì vậy lực đạo cũng không tự
chủ mà nhẹ hơn rất nhiều. Chỉ chuẩn bị chạm đến bên má của gã thì một
bàn tay to cầm lấy tay nàng, đẩy nàng ra xa: "Vương phi nương nương cản
trở người thi hành công vụ, cũng chính là trực tiếp kháng lệnh của Hoàng
thượng. Vậy thì xin thứ cho bản thừa tướng nặng tay."

Gã vừa nói xong liền phi xuống ngựa. Phượng Dạ Hi nàng còn chưa

kịp định hình thì đã cảm tay trên cổ đau nhức một hồi. Trong chốc lát thần
trí mơ hồ, trước mắt một màu tối đen.

Hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là Lãnh Diệc Thần khóc rất thảm

thương, hắn vô lực nhìn nàng từ từ ngã xuống mà không làm được gì.
Miệng không ngừng hét 'nương tử', thế nhưng không còn ai đáp lại hắn
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.