CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 377

"Chàng đâu rồi? Lãnh Diệc Thần phu quân ngốc của con đâu rồi? Hãy

nói với con là chàng vẫn ổn đi, chàng không đi ra chiến trường đúng chứ?"
Nàng kích động lay hai vai của Trần Quốc Công, nước mắt rơi ào ạt.

"Con bình tĩnh trước đi!" Lão nói, giọng điệu cương nghị: "Từ bốn

hôm trước Hạo nhi đã cùng Vương gia thân chinh chiến trường rồi. Chắc
bây giờ cũng đã đến nơi rồi."

"Không... Không thể nào... Chàng mà đi đến đó chỉ có chết! Con phải

đi đến đó giúp chàng." Nói rồi nàng vùng dậy, lao ra ngoài.

"Con đứng lại đó! Con đi lúc này thì có ích gì? Hơn nữa Hi nhi à, con

không biết cưỡi ngựa, đi đến đó chỉ càng gây thêm gánh nặng mà thôi. Giặc
Nguỵ hung hãn, chúng thích nhất là chém giết, thích thấy máu người đổ
thành sông. Lần này Hoàng thượng phái Vương gia ra chiến trường là
muốn giết nó, con không cản được đâu. Tranh chấp đấu đá trong cung sao
lão già này có thể không biết được? Nhưng con cũng đừng lo quá, đã có
Hạo nhi đi theo bảo vệ Vương gia rồi." Lão hướng nàng nói, mong nhi nữ
có thể hiểu ra được: "Còn con chỉ cần ở lại đây chờ tin mà thôi! Phận nữ
nhi sao có thể ra chiến trường được chứ?"

"Không... Con nhất định phải đi, không thể để chàng bỏ mạng nơi

chiến trường được!" Bất chấp lời khuyên ngăn của phụ thân, Phượng Dạ Hi
cương quyết chạy ra ngoài. Tuy nhiên lại đụng trúng một người mà nàng
cực kì câm ghét.

"Lão nô tham kiến Vương phi nương nương." Trương công công cúi

người hành lễ, tay cầm cây phất trần cười nhìn nàng: "Chẳng biết Vương
phi đang muốn đi đâu mà vội vã thế?"

"Tránh ra, ở đây không có chuyện của ngươi. Lão già khốn nạn nhà

người đều là cùng một giuộc với Hoàng thượng, đều muốn dồn phu quân
của ta vào chỗ chết!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.