CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 478

Lãnh Diệc Thần kiên nhẫn dùng quy đầu cọ xát với cửa huyệt. Thật ra

làm như vậy chính hắn cũng đã hại mình, bây giờ dục vọng bức hắn điên cả
người, nếu nàng vẫn không mở miệng cầu xin thì hắn sẽ trực tiếp đâm vào.

Đúng lúc này, đôi mắt ướt nước của Phượng Dạ Hi chậm rãi mở ra.

Trong mắt toàn là hơi nước, nàng mơ mơ màn màn cảm thấy người trước
mặt mình rất quen thuộc, bây giờ căn bản nàng không nhớ được gì nữa cả.
Chỉ cảm thấy toàn thân râm ran khó chịu mà thôi.

"Thần Thần..."

"Cầu xin ta!"

"Cầu xin cái gì?" Ánh mắt nàng mờ mịt: "Chàng là phu quân của ta, là

tên ngốc mà ta cưng chiều nhất. Suốt ngày chỉ biết dựa vào ta, sao ta lại
phải đi cầu xin chàng?"

Thấy nàng lại coi mình thành tên ngốc, Lãnh Diệc Thần tức giận.

Quyết định không kiên nhẫn với nàng nữa.

Phân thân to lớn động một cái liền tiến sâu vào.

"A..."

Nàng đau đớn hét lớn một tiếng. Tiểu huyệt nhỏ nhắn chật hẹp bao lấy

vật to lớn, tuy khác kích cỡ thế nhưng lại hoà hợp vô cùng. Nàng bọc lấy
hắn vô cùng chặt, khiến Lãnh Diệc Thần thoã mãn ngẩng mặt lên trời gầm
một tiếng.

Thế nhưng hắn lại không động. Bàn tay to lớn chầm chầm lướt trên da

thịt non mềm, một bàn tay khác bắt lấy bầu ngực trắng noãn, xoa bóp
không ngừng. Nhìn thấy điểm đỏ hồng kia không ngừng chuyển động, hắn
động tâm, cúi xuống liếm nhẹ vào nơi đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.