CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 637

khô ráo, hoàn toàn không có một giọt nước. Như muốn chứng minh cho
Phượng Dạ Hi thấy rằng nó không hề khóc.

Nàng bất đắc dĩ nhìn nhi tử của mình, nở một nụ cười thương yêu.

Đây là nhi tử của Phượng Dạ Hi nàng. Bốn năm trước mang nặng đẻ

đau sinh nó ra, nàng thậm chí còn không biết phụ thân của đứa bé hình
dáng ra sao, chỉ biết hắn tên Lãnh Diệc Thần. Phong Hồn nói phu quân
nàng đã chết, còn nàng thì bị quân giặc truy sát nên rơi xuống vực, y tình
cờ đi ngang qua nên cứu giúp. Y còn nói phu quân của nàng họ Lãnh, thế
nhưng không hiểu sao nàng vẫn muốn đặt tên nhi tử theo họ mình, Phượng
Đằng Quân. Đó là cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng khi vừa mới
sinh Quân nhi. Phượng Dạ Hi thấy tên này khá hay nên liền lấy đặt cho nhi
tử của mình.

Quân nhi năm nay chỉ mới bốn tuổi nhưng lại vô cùng hiểu chuyện.

Nó chưa bao giờ làm nàng buồn phiền về bất cứ chuyện gì. Lúc nhỏ rất
bám nàng nhưng kể từ khi thằng bé được ba tuổi thì liền đổi tính hẳn, việc
gì cũng đòi tự mình làm. Lại vô cùng kiên cường, hằng ngày đều đi theo
Phong Hồn luyện võ công. Khác hẳn với những hài tử khác, Quân nhi khi
xa mẫu thân cũng không khóc không nháo, vô cùng điềm tĩnh, chỉ là nếu để
ý kĩ thì vẫn thấy sâu trong đôi mắt to tròn là một nỗi buồn man mát. Đứa bé
này khiến nàng yêu mến vô cùng.

"Mẫu thân, mẫu thân!" Phượng Đằng Quân quơ quơ bàn tay nhỏ bé

trước mặt Phượng Dạ Hi như muốn kéo thần trí của nàng lại. Nhìn gương
mặt đáng yêu kia, nàng phì cười.

Đứa trẻ Phượng Đằng Quân này lớn lên có dung mạo rất đẹp, ai nhìn

vào cũng nói nó giống nàng. Nhưng thật ra, bản thân Phượng Dạ Hi thấy
thằng bé chỉ giống nàng có ba phần, còn bảy phần kia là giống một người
khác, mà kẻ đó chắc chắn là phu quân đã tử của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.