CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 659

"Này!" Phượng Đằng Quân vỗ vỗ lưng tiểu cô nương, khẽ hô: "Ngươi

né ra, nặng chết ta!"

Nghe cậu nói vậy, nước mắt rất nhanh đảo quanh hai hốc mắt của tiểu

cô nương, bàn tay nhỏ nhắn cuộn lại thành nắm đấm bé xinh, liên tục nện
vào người Phượng Đằng Quân, mếu máo: "Huhu, Minh ca ca chê ta béo,
đến một người dưng như ngươi cũng chê ta béo. Nạp Lan Tư Du ta thật khổ
sở."

Nước mắt nước mũi sớm đã dính tèm lem hết người Phượng Đằng

Quân, khiến cậu không nhịn được nhíu mày. Vươn tay đẩy mạnh tiểu cô
nương ra, lớn tiếng quát: "Ngươi xem ngươi đã làm gì ta này? Ta có chê
ngươi béo sao? Chỉ là có hơi nặng cân một chút, xém nữa đè chết ta thôi.
Chỉ có vậy mà đã khóc ầm lên rồi. Đúng là không có khí thế nữ nhân."

Nghe cậu nói vậy, tiểu cô nương càng khóc dữ dội hơn.

Phượng Dạ Hi thấy cảnh này liền phì cười, đi đến cho nhi tử của mình

thêm một cái cốc đầu: "Dù sao đi nữa tiểu cô nương nhà ngươi ta vẫn là
chân yếu tay mềm. Quân nhi không nên quát ầm lên như thế. Sẽ khiến tiểu
cô nương sợ hãi đấy."

Phượng Đằng Quân bĩu môi, liếc nhìn Nạp Lan Tư Du: "Nữ nhân gì

mà yếu đuối, lại mập như vậy. Mai mốt con lớn lên tuyệt đối sẽ không lấy
một con lợn như nàng ta."

"Quân nhi! Con thật ngang bướng." Lần này, nàng thật sự tức giận,

liền quyết định không để ý đến nhi tử của mình nữa. Quay sang tiểu cô
nương đáng yêu kia, dịu dàng xem xét những vết thương khi té xuống gây
nên cho nàng: "Có đau không?"

Nạp Lan Tư Du vẫn là lần đầu tiền nhìn thấy một người vừa đẹp lại

vừa dịu dàng như vậy, liền ngây ngốc đáp: "Du nhi không đau." Nói rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.