CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 66

trời lên.

Đi ngang qua một khu rừng tre nọ. Phượng Dạ Hi cảm thấy rất kì quái.

Tại sao trong phủ lại có một rừng tre lớn như vậy. Hơn nữa, trẻ ở đây, cây
thì bị chặt, cây thì cao to. Mà những vết chặt, cắt này... Nói thật ra rất giống
những vết chém. Do con người gây ra.

Sự tò mò thu hút nàng, khiến Phượng Dạ Hi kìm lòng không đậu mà

bước chân vào rừng tre đó. Cảnh quan tuyệt mỹ đập vào mắt nàng. Khiến
nàng ngất ngây.

Lá tre bay phất phới, gió thổi lay động cả rừng tre. Giữa khung cảnh

đó, nam tử tuấn mỹ một thân bạch y, tay cầm kiếm phát họa lên những
đường chém tuyệt đẹp. Từng nhất chém của hắn điều chính xác và mạnh
mẽ đến kì lạ. Từng cử động của hắn đều toát lên vẻ hào khí vốn có của một
đại tướng quân.

Đúng vậy, hắn chính là Nam Cung Hạo. Huynh trưởng của Nam Cung

Dạ Hi. Cũng là người mà tối qua đã cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm.

Phát hiện có người nhìn lén mình, hắn khẽ giương kiếm lên, chuẩn sát

chém về phía nàng. Giọng nói trầm ấm nhưng mạnh mẽ vang lên: "Ai đó?"

Cùng lúc đó, nhát kiếm nhanh như bay phóng về phía nàng. Phượng

Dạ Hi có chút kinh ngạc, nhưng lách người một cái liền né sang một bên.

Nếu như bình thường, chắc chắn nàng sẽ tức giận mà một chưởng giết

chết đối phương. Nhưng là với công lực của nàng bây giờ, đấu với Nam
Cung Hạo là chuyện bất khả thi. Hơn nữa... Hắn cũng đã từng giúp nàng rất
nhiều chuyện.

Nghĩ tới những gì mà Nam Cung Hạo đã từng giúp mình, Phượng Dạ

Hi liền mỉm cười, trên gương mặt tuyệt mỹ kia không hề có một dấu hiệu
của sự tức giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.