CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 67

Lúc này, Nam Cung Hạo đã phát hiện ra người đi vào không phải là

địch. Mà chính là muội muội hắn yêu quý nhất. Có chút hối hận vì khi nãy
chưa nhận thức được đã vội vung kiếm. Chỉ tại chinh chiến nơi chiến
trường đã lâu, trực giác của hắn vốn rất nhạy bén, cho nên không tránh khỏi
chuyện này xảy ra.

"Hi nhi, muội có sao không? Cho ta xin lỗi." Vừa nói, hắn vừa chậm

rãi đi đến gần nàng. Với ý tứ muốn nghênh đón.

Phượng Dạ Hi mỉm cười, đáp lại: "Muội không sao đâu. Mà ca ca này,

lúc nãy huynh múa kiếm đẹp lắm đấy. Đường kiếm linh hoạt, cũng rất
mạnh mẽ." Đây là nàng nói thật. Dáng vẻ lúc hắn tập kiếm thật sự rất đẹp.
Suýt chút nữa là nàng đã bị hút vào rồi.

Nghe vậy, Nam Cung Hạo cười lớn: "Muội ngốc, không phải là múa

kiếm. Huynh đang tập luyện để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo." Vừa nói,
hắn vừa giơ tay lên, xoa đầu nàng. Dáng vẻ vô cùng cưng chiều.

Phượng Dạ Hi cũng rất vui vẻ để Nam Cung Hạo xoa đầu. Dù sao lúc

trước nàng cũng rất thiếu thốn tình cảm gia đình, cho nên bây giờ, nàng rất
cần sự quan tâm đó a.

"Muội xin lỗi ca ca, là muội không biết. Nhưng quả thật dáng vẻ lúc

đó của huynh rất đẹp nha!"

"Hahaha, Hi nhi của ta quả thật đúng là đáng yêu mà."

Một làn gió khẽ thổi qua, mái tóc đen dài của Phượng Dạ Hi tung bay,

tựa như tiên nữ. Trong phút chốc, Nam Cung Hạo cũng không kìm lòng
được mà đờ người. Nhưng dường như phát hiện ra mình thất thố, rất nhanh,
hắn khẽ ho một cái, liền trở về bộ dáng thường ngày.

Mà nàng cũng không phát hiện ra hắn có điểm gì bất thường. Vì nàng

nghĩ rằng... Tất cả chỉ là tình cảm huynh trường dành cho muội muội mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.