CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 695

"Những thứ đó chán chết, con không cần." Cậu phẩy phẩy tay ra vẻ

ghét bỏ. Lúc còn ở Tiêu Dao cung, cậu sớm đã nhìn thấy vàng bạc châu báu
đến phát ngán. Hồn thúc thúc rất giàu có, đến mức nếu gia nhân làm sai
liền lấy ngân lượng ra ném vào bọn họ. Cho nên bây giờ cậu ngán rồi. Tuy
biết rằng phụ thân mình so với Hồn thúc thúc càng không thua kém, vì
thiên hạ sắp nằm trong tay người rồi. Nhưng lại cậu vẫn không thích.

"Vậy thì con cần thứ gì nào?" Ngữ khí của Lãnh Diệc Thần hoàn toàn

là cưng chiều. Hắn mỉm cười, đã rất lâu rồi hắn không cười.

Nghĩ đến mục đích của mình lúc đầu đến đây, Phượng Đằng Quân liền

nói: "Người đứng yên cho con đâm một nhát trước mặt thật nhiều người.
Sau đó nói "ta xin nhận thua" thì con sẽ giúp."

"Hả?" Hắn hoàn toàn ngơ ngác trước lời mà nhi tử của mình nói.

Cậu... Đang muốn giết hắn sao?

Phượng Đằng Quân nhìn gương mặt giống mình như đúc kia, lại nhớ

tới những giọt nước mắt của phụ thân. Cậu thở dài: "Thôi bỏ đi, con đổi
điều kiện khác!"

"Được!" Hắn dường như vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng vì lời nói lúc

nãy của nhi tử mình.

Chỉnh lại tướng ngồi, hai chân bắt chéo, tay đan vào nhau đặt ngang

bụng, đầu ngẩng cao kiêu ngạo. Thanh âm non nớt vang lên.

"Giang sơn của người, thiên hạ của người... Tất cả đều phải trao lại

cho con!"

Dứt lời, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, đây là muốn móc ngoéo rồi.

Nghe vậy, Lãnh Diệc Thần ngây đơ ra mấy giây, sau đó lại cười lớn.

Tay cũng giơ ra, móc ngoéo với nhi tử của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.