CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 694

Nhận ra phụ thân mình dần chuyển từ bi thương sang ghen tị, mùi dấm

chua nồng đậm bốc lên. Phượng Đằng Quân ác ý bồi thêm một câu.

"Hồn thúc thúc còn từng cầu hôn mẫu thân nữa."

"Rầm" một tiếng, chiếc bàn bên cạnh ngay lập tức nát thành cám vụn.

Cậu sợ hãi, liền run lên một cái. Phụ thân quả đúng như lời Hồn thúc

thúc nói, quá cường đại.

"Chết tiệt!" Lãnh Diệc Thần tức điên lên. Lần trước đã cảnh báo y

không được bén mảng đến gần nàng nửa bước, không ngờ chỉ mới năm
năm tiếp xúc mà đã đem nàng cầu hôn. Hắn có thể chắc chắn rằng nàng
không đồng ý, vì nếu đã đồng ý thì làm sao nàng còn ở đây được nữa. Hừ,
tức chết hắn mà. Lần sau gặp mặt nhất định hắn sẽ giết y.

Phượng Đằng Quân cười khúc khích, phụ thân thật sự đáng yêu nha.

Nhưng mà bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là chuyện này. Nghĩ
vậy, cậu liền kéo tay áo của Lãnh Diệc Thần, nghiêm túc nói.

"Như con đã nói, mẫu thân quên hết tất cả mọi chuyện trước đây rồi.

Hơn nữa bây giờ người còn rất ghét hoàng tộc. Mà phụ thân lại là kẻ đứng
đầu hoàng tộc, nếu để mẫu thân biết được nhất định sẽ chạy trối chết."

Lãnh Diệc Thần nghĩ đến cảnh Phượng Dạ Hi sẽ lại một lần nữa rời xa

mình thì liền sợ hãi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Quân nhi nhất định phải
giúp phụ thân."

"Yên tâm, Quân nhi nhất định sẽ giúp hai người đến được với nhau."

Cậu cười, một nụ cười gian xảo: "Nhưng phải có điều kiện nha."

Lãnh Diệc Thần nhướng mi, đặt Phượng Đằng Quân lên chiếc ghế

nhỏ: "Điều kiện? Được, con cứ nói. Muốn vàng bạc châu báu, phụ thân đều
sẽ cho hết."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.