CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 692

Được sự đáp ứng, Lãnh Diệc Thần bắt đầu kể những chuyện khi xưa

của mình và Phượng Dạ Hi. Tất cả những kỉ niệm vui buồn, những ân oán
hận thù và cả lúc mang thai cậu. Khi phụ thân kể đến khúc mẫu thân nhảy
xuống vực sâu, nỗi đau đớn khôn cùng như khắc sâu vào tâm trí cậu. Lúc
đó, tuy Phượng Đằng Quân chỉ là một bào thai nhưng cậu vẫn có thể cảm
nhận được, nỗi đau tê tâm liệt phế của mẫu thân.

Rồi cậu nghe tiếng thút thít, những giọt nước mắt ấm nóng của phụ

thân đang rơi.

"Quân nhi, con có biết không? Phụ thân yêu nàng nhiều lắm, nhưng

phụ thân đã sai khi bị ân oán năm xưa và quyền chi phối, lợi dụng mẫu thân
con như một con cờ. Để rồi đến cuối cùng nàng mang đau thương rời đi. Ta
cứ tưởng nàng đã rời đi mãi mãi, nhưng không, vòng phu thê vẫn còn, vậy
thì nàng vẫn còn sống. Và ta đã đúng, cuối cùng cũng đã gặp lại nàng và
nhi tử của bọn ta. Nhưng Quân nhi à, đã năm năm rồi phụ thân chưa được
đối diện trực tiếp với nàng. Chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đơn bạc chăm
chú trị thương cho binh sĩ mà thôi. Phụ thân mong được một lần ôm nàng
vào lòng."

Như cảm nhận được nỗi đau của cả phụ thân và mẫu thân, Phượng

Đằng Quân tiến đến, hai cánh tay ngắn nhỏ giơ lên, ôm lấy Lãnh Diệc
Thần: "Người thật giống mẫu thân. Dạo gần đây đêm nào mẫu thân ngủ
cũng khóc nức nở, còn nói mớ đủ điều. Vẻ mặt mẫu thân những lúc ấy đau
lòng lắm."

"Nàng đau lòng ư?" Lãnh Diệc Thần cười tự giễu: "Phải rồi, năm năm

trước phụ thân đã gây ra cho nàng biết bao nhiêu đau khổ như vậy... đến cả
trong mơ nàng vẫn gặp ác mộng. Phụ thân đúng là tồi tệ mà. Ước gì nàng
có thể quên đi tất cả mọi chuyện trước kia..."

"Mẫu thân thật sự đã quên!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.