CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 691

thì cậu thật sự rất giống nàng, đôi mắt to tròn đen láy, vô cùng mê hoặc
người khác.

Phượng Đằng Quân nhướng mi, nhìn nam nhân giống cậu như tạc này,

thanh âm non nớt vang lên.

"Người là phụ thân của ta?"

Lãnh Diệc Thần nghe hỏi vậy, trong phút chốc không biết nên trả lời

như thế nào.

"Sao không trả lời? Chẳng lẽ người không phải là phụ thân của ta ư?"

"Ta chính là phụ thân của con. Hi nhi là nương tử của ta."

"Ồ!" Phượng Đằng Quân chỉ chỉ tay vào cái ghế kế bên, ý bảo hắn

ngồi ở bên đó: "Vậy sao con lại không nghe mẫu thân nhắc gì về người?"

Lãnh Diệc Thần ngồi xuống, cười khổ: "Nàng hận ta!"

"Mẫu thân hận người?"

"Con có muốn nghe kể chuyện xưa không?"

Phượng Đằng Quân nheo mắt, thầm nghĩ rất muốn nghe chuyện xưa

giữa phụ thân và mẫu thân. Dù sao tuy xuất sắc hơn so với những hài tử
cùng lứa, nhưng cậu vẫn mong muốn có cho mình một người cha. Mà nay,
Hồn thúc thúc không thể trở thành phụ thân của mình được, bởi vì thúc ấy
không có quan hệ huyết thống, hơn nữa mẫu thân cũng không thích thúc ấy.
Nhưng nam nhân ngồi trước mặt cậu thì khác. Hắn, có máu mủ ruột thịt với
cậu. Là phụ thân thân sinh cậu.

"Rất muốn nghe, người kể đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.