CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 689

Trong lòng bỗng dâng lên một trận mất mát. Tốn biết bao thời gian

như vậy, rốt cuộc hắn vẫn không gặp được nàng. Chỉ là muốn nhìn thấy
nàng mà thôi, khó khăn đến vậy ư?

Nhưng khoang đã, còn nhi tử của hắn thì sao?

"Tiểu tử Phượng Đằng Quân có đi cùng với nàng không?"

Lão quân y lắc đầu: "Thưa không ạ, mỗi tháng Dạ Hi cô nương đều đi

hai thuốc bốn lần, hơn nữa lần nào cũng đi rất sớm. Tiểu tử đó vẫn là buồn
ngủ không chịu dậy, thế nên Dạ Hi cô nương liền đi một mình."

Chết tiệt! Tiểu tử này lại dám để nàng đi một mình. Đường lên núi

hiểm trở, lỡ đâu nàng gặp chuyện không may thì sao? Về sau nhất định
phải trừng trị tiểu tử này mới được.

"Lều của mẫu tử họ ở đâu?"

Lão quân y nghe vậy chỉ tay vào một cái lề nhỏ nhắn nằm ở trong góc

khuất: "Chính là nó."

"Được rồi, ngươi lui xuống đi!"

"Vâng!"

Hi nhi à, bao nhiêu năm rồi nàng vẫn không thay đổi. Vẫn thích những

nơi yên tĩnh. Đến khi vào quân doanh rồi nàng cũng chọn cho mình một
góc khuất tĩnh lặng, dựng nên chiếc lều nho nhỏ.

Ta yêu bản tính này của nàng biết bao. Vì như thế ta rất dễ nhận ra

nàng, dù cho chúng ta có chia xa bao lâu đi nữa.

Đường đi đến lều nhỏ rất gần, nhưng Lãnh Diệc Thần lại cảm thấy

như cách xa đến vạn dặm. Hắn không biết đối với lần đầu tiên gặp mặt này
nên dùng thái độ gì để cư xử với nhi tử đây? Thừa nhận với cậu rằng hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.