CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 703

Phượng Dạ Hi chậm rãi tiến về phía đó. Đập vào mắt nàng là cảnh

tượng vô cùng kinh hoàng. Còn ghê tợn hơn cả những lời mà nhi tử của
mình đã kể. Nam nhân này có một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, nhưng đã
bị máu che khuất, căn bản khó có thể nhìn ra hình dạng ban đầu. Toàn thân
hắn đầy máu, còn khủng khiếp hơn khi có một mũi tên cắm xuyên qua bắp
đùi hắn. Bộ giáp ở bên ngoài đã bị phá huỷ hơn phân nửa. Toàn thân hắn
đang run rẩy như để kìm chế sự đau đớn không nguôi. Các đầu ngón tay tái
nhợt, sắc môi tím tái. Quan trọng hơn là hơi thở vô cùng yếu ớt.

Cảnh tượng này quá mức kinh hoàng. Nàng không thể nào tưởng

tượng ra, một con người bình thường đáng lẽ phải sống vui vẻ mà lại bị
thương thành cái dạng này. Đau đớn phút chốc tràn lan khắp người.

Nam nhân đó bỗng nhiên mở mắt, thấy được nàng như thấy được một

chiếc phao cứu sinh. Hắn yếu ớt nói.

"Cô nương, cứu ta. Có người định ám sát ta. Chỉ cần cô nương cứu

giúp, ta nguyện lấy thân báo đáp."

Vốn dĩ câu nói này có chỗ không được bình thường, hơn nữa nếu để ý

kĩ thì sẽ thấy trong đáy mắt của nam nhân vô cùng trầm tĩnh, hoàn toàn
không có sự đau đớn. Nhưng lúc này đây, Phượng Dạ Hi đã bị đau thương
bao phủ, cho nên nàng căn bản không nhận ra điều gì khác thường cả. Ý
nghĩ duy nhất của nàng lúc này là chỉ muốn cứu sống cho nam nhân này.

"Ngươi đừng cử động, cũng đừng nói gì hết. Ta là quân y, nhất định sẽ

cứu ngươi." Dứt lời nàng liền ngồi xuống cạnh hắn, vung tay điểm một vài
huyệt để tạm thời cầm máu.

Phượng Dạ Hi đỡ đầu hắn dậy, ôm hắn vào lòng. Mùi hương thoang

thoảng quen thuộc xộc vào mũi, làm Lãnh Diệc Thần ngất ngây. Được cơ
thể mềm mại của nàng ôm vào lòng, hắn rất muốn làm điều gì đó nhưng lại
đang giả vờ bị thương nên không tiện cử động. Chỉ có thể âm thầm nhịn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.