CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 708

"Ta không sao, nàng cứ tiếp tục đi." Nỗi đau khắc cốt ghi tâm này cứ

coi như là hắn đang trả nợ đi, vì khi xưa đã đối xử với nàng tệ bạc như vậy.
So với nỗi đau mất nàng khi đó thì mất chút da thịt này cũng không đáng là
bao.

Mồ hôi cứ tiếp tục rơi, mắt cũng ươn ướt, Phượng Dạ Hi quả thật vô

cùng cảm động vì sự kiên cường của nam nhân trước mặt. Nỗi đau mất da
mất thịt này không phải người nào cũng có thể chịu được. Nhưng hắn
không những không rơi một giọt nước mắt nào mà lại còn quật cường như
thế. Chính vì vậy đã làm nàng cảm động thật sâu.

"Được, vậy thì ngươi hãy cố gắng chịu đựng, sẽ rất nhanh thôi."

Suốt cả quá trình còn lại, Lãnh Diệc Thần không hề than đau lấy một

tiếng. Chỉ có bạc môi đang cắn chặt đã tiết lộ rằng lúc này hắn đang phải
khổ sở chịu đựng như thế nào.

"Xong rồi!" Phượng Dạ Hi khó khăn cất lời, để trị thương cho nam

nhân này nàng đã hao tốn biết bao nhiêu sức lực. Đây cũng là lần đầu tiên
nàng cảm thấy căn thẳng khi trị thương cho một ai đó như vậy. Có lẽ bởi vì
khí chất quật cường của hắn làm cho nàng cảm thấy khác lạ, cho nên mới
tạo ra áp lực vô hình đè nén tâm tình của nàng sao?

"Đa tạ cô nương."

Phượng Dạ Hi mím môi nhìn nam nhân trước mặt, nàng đưa chậu

nước đã biến thành màu đỏ và khăn mềm cho Quân nhi cất đi, sau đó nhẹ
nhàng hỏi hắn: "Có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại bị thương nặng đến
như vậy không?"

Phượng Đằng Quân nghe vậy liền dừng lại bước chân, cùng Lãnh

Diệc Thần trao đổi ánh mắt, sau đó cậu rời đi không ngoảnh đầu lại, nhưng
tai vẫn cố gắng lắng nghe mọi chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.