CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 711

nương đây hôm nay cứu một mạng của ta từ quỷ môn quan về thì ta đã
mang ơn cô nương lắm rồi. Không dám chuốc phiền thêm cho cô nương
nữa." Hắn thở dài: "Cùng lắm thì lại trở về cái cảnh lấy đất làm nệm lấy
trời làm chăn thôi. Ta quen chịu khổ rồi nên chẳng sao cả." Dứt lời, hắn
cười mỉa mai cho số phận hẩm hiu của mình. Đôi mắt cũng thấm đẫm buồn
đau.

Phượng Dạ Hi thấy vậy, lòng thắt lại, tim chợt đau như có ai hung hăn

giày xéo. Không hiểu sao lúc nhìn thấy nam nhân này đau buồn nàng cảm
giác cũng đau theo. Từ giây phút đầu tiên gặp hắn, nàng đã cảm thấy rất
quen thuộc, xúc động ùa về, như cái cảm giác mà khi nghe người ta nhắc
đến Ngự Thiên Đế và Lãnh Diệc Thần. Nhưng là thiếu cái gì đó, một mảnh
ghép khiến nàng nhớ ra được tất cả. Những hình ảnh mờ ảo như ẩn như
hiện trong tâm trí Phượng Dạ Hi, nàng ôm đầu đau đớn. Những hình ảnh đó
là gì? Nam nhân kia là ai? Quen thuộc như vậy sao nàng lại không thể nhớ
ra?

Đầu đau như búa bổ, nàng ngã khuỵu xuống đất. Lãnh Diệc Thần cùng

Phượng Đằng Quân sợ hãi, liền chạy đến ôm lấy nàng.

"Hi nhi."

"Mẫu thân."

Phượng Dạ Hi nghe thấy hai chữ "Hi nhi" tâm trạng liền xúc động,

cơn đau đầu vơi bớt đi. Nàng nắm lấy tay nam nhân kia, cất giọng yếu ớt:
"Ngươi vừa gọi ta là gì?"

Lãnh Diệc Thần biết mình lỡ lời, tuy thấy nàng đau đớn thì tim hắn

cũng sẽ đau nhưng vẫn phải tiếp tục lừa dối nàng. Nếu không thì khi Hi nhi
lấy lại được kí ức trước đây thì sẽ lại trở nên hận hắn. Nghĩ đến đây Lãnh
Diệc Thần bỗng cảm thấy lo sợ, hai phụ tử nhìn nhau trao đổi hàm ý, hắn
cất lời: "Dạ Hi cô nương."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.