CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 713

Nàng hoài nghi nhíu mi: "Không đúng, lúc nãy rõ ràng ngươi gọi ta

là... Ta không thể nhớ được, đầu đau lắm. Nhưng là rất quen thuộc. Ta với
ngươi đã từng gặp nhau ở đâu rồi sao?"

Tim Lãnh Diệc Thần đập mạnh một cái. Chẳng lẽ nàng đã nhớ ra rồi

sao? Không, biểu hiện ngây ngô này... có lẽ nàng vẫn chưa nhớ ra. Hắn cố
bình ổn tâm tình, nhẹ giọng đáp: "Cô nương nghĩ nhiều rồi, đây là lần đầu
tiên chúng ta gặp mặt. Nhưng có lẽ ta đã làm phiền đến cô nương. Cho nên
nàng mới tức giận như thế." Dứt lời, hắn cảm nhận đứng ánh mắt của nhi tử
truyền đến, gắng gượng đứng dậy, đi về phía cửa: "Ơn cứu mạng này của
cô nương ta xin nhớ rõ, đợi đến khi nào cần, cô nương có thể nhờ ta. Nhất
định ta sẽ giúp đỡ. Không nán lại làm phiền đến nàng nữa, cáo từ." Bóng
lưng thẳng tắp đi không ngoảnh đầu lại. Chẳng hiểu sao tim Phượng Dạ Hi
lại đập mạnh một cái.

Chưa kịp để nàng phản ứng thì Phượng Đằng Quân ở kế bên đã nhéo

vào tay mình một cái, lập tức nước mắt tràn mi. Cậu chạy đến ôm chân
Lãnh Diệc Thần: "Thúc thúc, xin đừng đi mà. Thúc lại muốn bị ức hiếp nữa
sao? Hơn nữa vết thương trên chân của thúc chưa lành..."

Hắn cúi xuống xoa đầu cậu, nở nụ cười hiền hoà: "Con ngoan, mau thả

thúc thúc ra. Hôm nay đã phiền đến mẫu tử con nhiều rồi. Thúc thật sự xin
lỗi!"

Cậu lắc đầu nguầy nguậy: "Không phiền không phiền, một chút cũng

không phiền. Quân nhi rất thích thúc thúc, hơn nữa cứu người cũng là trách
nhiệm của một quân y." Cậu quay sang Phượng Dạ Hi: "Mẫu thân thấy con
nói có đúng không?"

Nghe nhi tử của mình hỏi như vậy, Phượng Dạ Hi nhanh chóng nắm

được một chỗ sơ hở trong lời nói của cậu: "Con nói là rất thích hắn sao?
Nhưng hai ngươi mới gặp nhau lần đầu tiên."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.