CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 712

Nàng lắc đầu: "Không đúng, không phải cái danh xưng này. Lúc này

ngươi gọi ta là gì đó, ta không thể nhớ được. Hơn nữa làm sao ngươi lại
biết ta tên Dạ Hi, ta còn chưa nói cho ngươi..." Lời còn chưa dứt, cơn đau
đầu lại ập đến, mày phượng nhăn lại.

"Hi... Dạ Hi cô nương, nàng không sao chứ?" Chỉnh sửa lại tư thế cho

nàng một chút, để nàng tựa vào người mình ở vị trí thoải mái nhất. Lãnh
Diệc Thần vươn tay, ấn huyệt đường cùng một vài huyệt khác ở trên đầu
của nàng.

Nằm trong lồng ngực ấm áp lại còn được một lực đạo vừa phải làm

xoa dịu cơn đau đầu. Mày phượng dần giãn ra, sự đau đớn lúc nãy như bị
thổi bay mất. Một cỗ cảm giác quái dị lập tức xộc thẳng lên não.

Nam nữ thụ thụ bất thân, đây là đạo lý mà ai cũng hiểu. Hơn nữa đây

cũng là lần đầu tiên nàng gặp nam nhân này, sao có thể để hắn dễ dàng
chiếm tiện nghi như thế chứ? Mà nàng còn rất thoải mái hưởng thụ như một
phản xạ tự nhiên. Đây là chuyện gì xảy ra vậy?

Nghĩ vậy, Phượng Dạ Hi liền hất tay hắn ra, đẩy thân thể cường tráng

mình đang tựa sang một bên, từ từ ngồi dậy: "Thất lễ rồi!"

Nam nhân bị một loạt hành động của nàng làm cho kinh ngạc, hai mắt

mở lớn. Lát sau hắn liền "à" lên một tiếng, hai tay thả lỏng bên hông: "Thì
ra ta phiền đến cô nương như thế sao?"

Đôi mắt đượm nỗi u buồn đó lại một lần nữa hung hăng đánh vào tâm

Phượng Dạ Hi. Chỉ là lần này nàng cố gắng bình tĩnh tâm tình, hỏi hắn:
"Làm sao ngươi biết tên ta?"

Nam nhân nhẹ nhàng đáp: "Trong quân doanh chỉ có mỗi mình nàng là

nữ quân y, tinh thông y thuật, dung mạo khuynh thành. Đó là chuyện mà
trong quân doanh ai ai cũng biết, tên của nàng đã sớm lan ra xa rồi. Cho
nên ta biết tên nàng cũng là lẽ đương nhiên thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.