CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 72

muốn Phượng Dạ Hi nàng nhớ ra? Cũng có thể... Là vì nguyên nhân sâu xa
nào khác chăng?

Nhưng dù vậy, nàng vẫn muốn biết cho bằng được. Về tất cả những

chuyện ở cổ đại này, có được tất cả ký ức của Nam Cung Dạ Hi. Có như
thế, nàng mới có thể ung dung tự tại sống ở cái thế giới quái quỷ này.

Cho nên, Phượng Dạ Hi liền bày ra bộ dạng đáng thương, len lén nhéo

đùi một cái, cứ thế, những giọt nước mắt như pha lê trong suốt cứ chảy ra
từ khoé mắt nàng, từng giọt từng giọt rơi chậm rãi. Cứ thế làm rung động
trái tim Trần Quốc Công và Nam Cung Hạo. Khiến cả hai đau lòng không
thôi.

"Ca ca, phụ thân. Chẳng lẽ hai người đã hết thương Hi nhi rồi sao? Vì

vậy cho nên mới không kể cho Hi nhi nghe những chuyện trước đây?" Lời
nói vừa nũng nịu, vừa ngắt quãng, kết hợp với khuôn mặt buồn bã của
nàng. Cuối cùng cũng khiến Trần Quốc Công vốn rất thương nữ nhi động
lòng.

Lão nhìn Nam Cung Hạo, như muốn hỏi hắn rằng có nên đem chuyện

này nói ra hay không? Vì dù sao lão cũng rất thương nữ nhi, thấy nàng
khóc như vậy liền không chịu nổi.

Như bắt gặp ánh mắt của Trần Quốc Công. Hắn liền biết lão muốn làm

gì. Nhưng đổi lại là cái lắc đầu của Nam Cung Hạo. Những chuyện trong
quá khứ của Hi nhi... Quá đau khổ, cũng quá trắc trở rồi. Từ lâu hắn đã
muốn nàng sớm quên đi những chuyện đó. Vì hắn không muốn thấy muội
muội yêu dấu của mình suốt ngày ngồi mãi trong phòng mà khóc.

Nhưng may thay, bây giờ ước nguyện đã thành sự thật. Hi nhi đã hoàn

toàn quên đi những chuyện trước đây. Vậy thì tại sao hắn phải đi nói cho
nàng biết quá khứ đen tối đó chứ. Cứ quên đi là tốt nhất!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.