CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 73

Nghĩ vậy, hắn liền đứng lên, tư thế thẳng người: "Hi nhi, quá khứ của

muội không tốt đẹp lắm. Cho nên, những chuyện đã qua rồi thì cứ cho qua
đi. Muội đã sống lại, vậy thì hãy sống một cuộc đời mới, với những ký ức
mới. Còn quá khứ đã qua... Đừng cố nhớ, và cũng không nên nhớ. Nhưng
nếu muội muốn, vậy thì cứ để trí nhớ hồi phục dần dần." Nam Cung Hạo
nói một mạch, không hề nhắc đến phần ký ức trước kia của Nam Cung Dạ
Hi. Khiến Phượng Dạ Hi nàng cảm thấy thất bại.

Biết nhi tử không đồng ý cho mình nói, Trần Quốc Công cũng chỉ biết

im lặng. Vì dù rất thương nhi nữ, nhưng lão thật không muốn thấy Hi nhi
suốt ngày ngồi khóc một mình, tấm thân gầy gò của nàng cam chịu tất cả.
Những lúc đó, lòng lão đau như cắt. Cho nên, nghe được lời Nam Cung
Hạo nói, Trần Quốc Công đã hạ quyết tâm, sẽ không bị lung lay trước nữ
nhi, sẽ không nói ra quá khứ của nàng.

"Hi nhi hiểu rồi." Biết kế hoạch hôm nay của mình đã thấy bại.

Phượng Dạ Hi cũng không hỏi gì thêm nữa: "Vậy, thưa phụ thân, ca ca. Hi
nhi xin phép được lui xuống trước. Chuẩn bị cho ngày mới."

Thấy muội muội không hỏi thêm gì nữa, Nam Cung Hạo mới nhẹ

nhõm, hắn nói: "Được rồi, muội đi cẩn thận."

Trần Quốc Công như nhớ ra điều gì đó, nói: "Hi nhi, một canh giờ nữa

con hãy đến chính sảnh gặp ta."

Phượng Dạ Hi nghe vậy, chỉ đáp vâng một tiếng, sau đó cũng không

quay đầu lại mà chỉ một mạch đi thẳng. Đi được một khoảng, hình như
nàng nghe được Trần Quốc Công nói với Nam Cung Hạo điều gì đó.
Nhưng là khoảng cách khá xa, nàng không nghe rõ.

Đứng giữa sân rộng lớn bao la, lại vắng vẻ vô cùng. Phượng Dạ Hi

ngẩng đầu nhìn bầu trời buổi sáng, mặt trời đã bắt đầu mọc rồi, ánh sáng
thật chói chang. Làm loá mắt nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.