CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 748

biết thân phận của người nên mới nói như vậy. Mẫu thân có thấy ai trên đời
này không có huyết thống mà lại giống nhau như đúc không?"

Phượng Dạ Hi ngây đơ ra, lời nhi tử nói cùng với những sự việc đã

xảy ra gần đây khiến nàng ngộ ra một chuyện, giọng nói vô cùng lạnh lùng:
"Thì ra ngay từ đầu hai người các ngươi đã phối hợp với nhau lừa ta?"

Cậu chột dạ, ánh mắt nhìn sang nơi khác, không dám nhìn thẳng mặt

nàng: "Không có đâu mẫu thân!"

"Quân nhi, nhìn thẳng vào mắt mẫu thân."

Phượng Đằng Quân rụt rè, không dám quay lại.

Điều này khiến nàng càng thêm xác nhận điều mà mình nghĩ trong

đầu, sự tức giận cùng thất vọng đan xen, nàng vớ lấy chiếc gối bên cạnh,
ném sang hai người đang đứng trước mặt mình, hét lớn: "Cút ra, tất cả đều
cút ra ngoài hết. Phu quân, nhi tử gì đó... Đều cút hết cho ta!"

Phượng Đằng Quân chưa bao giờ thấy mẫu thân mình thất vọng như

vậy, nhận ra mình đã quá vội vàng, cậu mở miệng: "Mẫu thân..."

"Cút!"

Lãnh Diệc Thần biết tâm trạng nàng đang rất loạn, mặc dù không

muốn nàng nhớ lại để mang hận thù của hắn. Nhưng thấy nàng cứ quên đi
mình như thế này thì... Lãnh Diệc Thần hắn chịu không nổi, con tim cứ âm
ỉ đau.

Thà rằng nàng nhớ lại mà hận hắn, còn hơn thấy nàng thân thiết mà lại

quên đi hắn.

Hi nhi, nếu không quên được thì chúng ta trầm luân đi, cùng nhau...

Vạn kiếp trầm luân!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.