CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 759

Người luôn quật cường như nàng mà giây phút này đây lại yếu ớt

không nhấc nổi một ngón tay. Cánh môi vốn hồng nhuận cũng không có lấy
một chút huyết sắc. Hắn nhìn thấy mà đau lòng. Hơn nữa cả người nàng lúc
này rất nóng, Lãnh Diệc Thần liền biết đây là phát sốt rồi. Hắn thở dài đầy
bất lực, bàn tay chạm khẽ vào gương mặt trắng bệch. Thế nhưng lại bị một
người hất ra.

Nhìn thấy người mình yêu thương mở mắt, Lãnh Diệc Thần vô cùng

vui mừng: "Hi nhi, nàng tỉnh rồi!"

Thế nhưng đáp lại hắn là một ánh mắt lạnh lùng vô cảm, Phượng Dạ

Hi chán ghét nhìn hắn, điều đó làm trái tim của đế vương đau như cắt,
thanh âm khàn khàn do cơn bệnh cất lên: "Lúc trước ngươi có nói ta là thê
tử của ngươi. Vậy ta xin được hỏi một câu, ngươi có yêu ta không?"

"Người ta nói đế vương vô tình, nhưng ta chỉ vô tình với thiên hạ, còn

với nàng, ta nguyện dùng đời đời kiếp kiếp để bảo vệ thương yêu." Hắn
không do dự trả lời ngay: "Ta yêu nàng, rất yêu!"

"Vậy ta có yêu ngươi không?"

Câu hỏi này của Phượng Dạ Hi khiến Lãnh Diệc Thần ngây ngẩn, hắn

mấp máp môi, thanh âm mang đầy vẻ ưu thương cùng khổ sở: "Nàng... hận
ta!"

"Nếu đã vậy thì tại sao ngươi còn muốn ta nhớ lại? Ngươi yêu ta,

nhưng ta lại hận ngươi. Quên đi là tốt cho cả hai, bây giờ ta nhớ lại thì
ngươi sẽ càng thêm thống khổ vì bị người mình yêu hận thù căm ghét,
chẳng phải sao?" Phượng Dạ Hi đã bình tĩnh hơn so với lúc trước, nàng từ
tốn hỏi hắn, đôi mắt sâu không đáy như muốn xoáy hắn vào bên trong.

"Ta thà rằng để nàng hận ta còn hơn để nàng mãi mãi quên ta. Hi nhi,

đối với nàng thì hận một người và quên một người rất dễ. Nhưng ta thì
không, tuy nàng hận ta thì sẽ vô cùng đau buồn, nhưng nếu nàng quên ta thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.