CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 819

"Hoàng huynh!" Thanh âm nguy hiểm của Phỉ Luật vang lên, hả hê

nhìn Phong Hồn đang nhíu chặt chân mày: "Mười năm rồi, ngươi trốn cũng
kĩ nhỉ? Để ta xem, Tiêu Dao cung chủ à, Phong Hồn sao? Chỉ bởi vì che
giấu thân phận mà ngươi lại cả gan làm đến mức này." Phỉ Luật tà mị ghé
miệng sát tai Phong Hồn, thanh âm rất nhỏ, chỉ đủ để hai người bọn họ
nghe: "Ngươi quên bản thân mình là ai rồi sao? Thế thì để ta nhắc cho nhớ
nhé. Ngươi là Phỉ Ngạn, Thái tử đương triều của Phi Linh quốc, kẻ thừa kế
sức mạnh ma thuật cổ xưa của Phỉ tộc, được chúng sinh ca tụng là Phỉ
Ngạn Ma Nhân. Thế mà ngay đến cả gia quy ngươi cũng chẳng nhớ, lại
trốn đi mười năm, còn dám học võ thuật? Ngươi quên đó là điều cấm rồi
sao?"

Phong Hồn nghe vậy nhíu mày, đẩy Phỉ Luật ra: "Ta không phải Phỉ

Ngạn, ta là Phong Hồn, bằng hữu thân nhất của y. Còn về phần Phỉ Ngạn, y
đã... chết rồi!" Phong Hồn lấy trong vạt áo ra một bức thư: "Đây là bức thư
duy nhất y để lại. Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi đến mộ của Phỉ Ngạn." Dứt
lời, Phong Hồn cũng không quan tâm sắc mặt Phỉ Luật tệ đến mức nào, y
tiến đến gần Ngụy Vô Song, bế nàng lên. Đi thẳng về phía Đông.

Trời đất rộng bao la, chuyện đã qua lâu như vậy nhưng vẫn bị đào xới

lên. Thật tội cho Phỉ Ngạn, đã mất mười năm rồi nhưng cũng chẳng được
yên nghỉ.

Phải, Phong Hồn y là bằng hữu tốt của Phỉ Ngạn.

Phỉ Ngạn đã chết rồi, y chết rồi!

Y vốn nên chết đi, chứ không phải sống để bị dằn vặt bởi quá khứ đau

thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.