CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 893

Một vài binh sĩ nghe nói vậy, chân trước đá chân sau muốn rời đi.

Cũng có một số binh sĩ thì phân vân không biết nên đi hay ở, số còn lại thì
quyết định ở lại, tình nguyện hi sinh cũng chỉ để bảo vệ nàng.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì một tiếng hí dài vang lên. Đây không

phải là tiếng rít của cương thi, mà là tiếng hí của ngựa, cùng với tiếng vó
ngựa rầm rập truyền đến. Làm cây rừng rung rung như muốn ngã sập. Nghe
cứ như là có một đoàn quân hùng hậu đang tiến đến đây. Nhưng thật ra, cả
người lẫn ngựa cũng chỉ có hai mà thôi.

Hai người, hai ngựa!

Lãnh Diệc Thần và Mộc!

Chàng đến rồi, cuối cùng người nàng mong mỏi bấy lâu nay cũng xuất

hiện!

Chúng binh sĩ thấy cứu tinh đến, vui mừng khôn xiết. Gạt nước mắt

quỳ xuống, tiếng hô thấu trời xanh vang lên: "Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn
tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Lãnh Diệc Thần phất tay áo: "Đứng lên cả đi!" Dứt lời, hắn liền phi

lên nơi Phượng Dạ Hi đang đứng, ôm lấy nàng sau ba tháng xa cách, thì
thầm vào tai nàng: "Cuối cùng ta cũng gặp được nàng rồi, Hi nhi của ta!"

Phượng Dạ Hi tuy cũng rất hạnh phúc, nhưng trước mặt nhiều người

mà cả hai lại ôm ôm ấp ấp thế này khiến nàng có chút ngượng ngùng. Đập
đập vai hắn vài cái, nàng nói: "Chàng mau buông ta ra trước đã. Nơi đây
đông người, hơn nữa chúng ta còn đang lâm vào tình thế nguy cấp. Chàng
đừng có như vậy nữa được không?"

Lãnh Diệc Thần sờ sờ mũi, rất không tình nguyện buông nàng ra.

Miệng còn hừ vài cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.