CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 896

Thiên Đế đã kêu bọn họ rời đi, vậy thì còn sống vẫn là tốt nhất, không chết
trong tay ai vẫn là sướng nhất.

Mộc nhìn giáo chủ của mình một cái, âm thầm thở dài. Mặc dù gã

không biết giáo chủ định làm gì nhưng chỉ cần là quyết định của người thì
chắc chắn sẽ không có sai sót gì. Vì vậy gã lĩnh mệnh, dẫn chúng binh sĩ đi
xa khỏi nơi của giáo chủ và giáo chủ phu nhân.

Sau khi đoàn người rời đi, lửa trên mặt đất bỗng nhiên bị dập tắt. Tiếp

theo đó là tiếng gió thổi qua, khiến người ta lạnh cả sống lưng. Tiếng rít dài
của cương thi... Không đúng, đây không phải là tiếng rít của cương thi. Mà
là...

Tiếng cười của một nam nhân!

Nhận thức được điều này, Phượng Dạ Hi nhìn Lãnh Diệc Thần một

cái, cả hai không hẹn mà nhìn về nơi đang phát ra tiếng cười đó. Không
gian bỗng dưng tối mịt, ánh trăng bị mây che khuất. Từ trong bóng đêm bất
tận, tiếng cười càng vang lên mãnh liệt, như muốn xé tan màn đêm.

Cỏ cây lay động theo gió, rốt cuộc mây cũng bay đi, ánh trăng tiếp tục

chiếu rọi!

Từ nơi sâu thẳm nhất của rừng rậm, một bóng đen lướt trên cây cỏ bay

đến. Y đi đến đâu, tiếng cười quái dị theo đến đó.

"Phỉ Luật!"

Cả hai đồng thanh hét lên. Thân ảnh kia cũng dần lộ diện ra ngoài ánh

sáng.

Toàn thân hắc y, tay chân cũng kín mít, mặt che mạng đen, chỉ để lộ ra

đôi mắt tràn đầy ánh tinh quang sáng như sao sa. Một đôi mắt rất đẹp!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.