CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 920

"Mẫu thân!"

Lãnh Diệc Thần cùng Lãnh Đằng Quân hướng về phía nàng vươn tay

ra. Lại đồng thanh nói.

"Chúng ta đi thôi!"

Một dòng suối ấm áp len lỏi vào tận đáy lòng nàng. Phượng Dạ Hi

mỉm cười, vui vẻ đáp: "Được!"

Trước tiên, nàng muốn ghé vào tửu lâu dùng bữa. Vì trời đã quá trưa

nhưng cả ba vẫn chưa ăn gì cả, bụng đã đói meo đói móc rồi. Thế nhưng
tìm mãi vẫn không tìm được nơi nào vừa ý. Chỗ thì quá dơ, nơi thì quá nhỏ,
có chỗ nóng nực, có chỗ bàn ghế gãy...

Đi bộ đã lâu, đã đói nay lại càng thêm đói. Lãnh Đằng Quân không

ngừng than vãn. Chỉ có Lãnh Diệc Thần là im lặng đi theo bên cạnh, thấy
nhi tử mình than thở, hắn chỉ khẽ xoa đầu cậu rồi cười cười.

Đi ngang qua một nơi vô cùng quen thuộc, hắn bỗng dừng lại bước

chân, nhìn bốn chữ "Thiên Phúc tửu lâu" rất lớn kia, những kí ức khi xưa
tràn về. Bất giác Lãnh Diệc Thần lại quay sang nhìn theo bóng lưng của
Phượng Dạ Hi. Nàng đang đi phía trước hắn, cũng đã nhìn thấy tửu lâu này
đi. Thế nhưng lại không hề dừng lại dù chỉ một bước chân. Trong lòng hắn
bỗng dưng gặp tràn ôn nhu.

Chạy đến nắm lấy bàn tay ngọc ngà. Lãnh Diệc Thần chỉ vào Thiên

Phúc tửu lâu, nói với nàng: "Hi nhi, chúng ta vào đây ăn đi! Nơi này vừa
đẹp lại vừa sạch sẽ, lại là tửu lâu có tiếng trong kinh thành. Ta chắc chắn
thức ăn nơi này nấu sẽ rất ngon!"

Nghe hắn nói vậy nàng ngước mắt lên nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn.

Trầm ngâm một lúc lâu, Phượng Dạ Hi lắc đầu: "Nơi đó quá đắt!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.