CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 921

Lãnh Đằng Quân ở một bên thầm bĩu môi. Đường đường là Ngự

Thiên Đế và Phượng Hậu vậy mà lại sợ thức ăn quá đắt ư? Đùa à, mẫu hậu
à, nếu người muốn ăn thì chỉ cần nói một câu, con đảm bảo tất cả cao lương
mỹ vị đáng giá hơn một toà thành cũng được mang về đặt dưới chân người.
Ở Thiên Phúc tửu lâu này dù có đắt hơn thức ăn bình thường một chút thì
có là gì đâu. Cậu chắc chắn nơi này có chứa kỉ niệm buồn của mẫu hậu và
phụ hoàng khi xưa, vì vậy mà mẫu hậu không muốn đi vào đó để tránh cho
phụ hoàng buồn lòng đây mà.

Nghĩ nghĩ, Lãnh Đằng Quân lại tiếp tục đứng ở một bên xem kịch vui.

Lãnh Diệc Thần nghe nàng nói như thế liền phì cười. Hắn ghé sát tai

nàng nói: "Nàng đừng lo, ta không nghĩ gì đâu! Tên ngốc bây giờ đã là quá
khứ rồi. Bây giờ người đang đứng cạnh nàng là ta, người cùng nàng đi đến
cuối đời cũng là ta. Chút kỉ niệm đó nàng cứ giữ trong lòng, nhưng đừng sợ
ta buồn. Lắp đầy cái bụng mới là nhất!" Dứt lời, hắn kéo tay nàng vào
Thiên Phúc tửu lâu. Lãnh Đằng Quân nhìn theo, sau đó cũng lẽo đẽo theo
sau đi vào.

Cậu cảm thấy đứng giữa phụ hoàng và mẫu hậu mình thật giống như

một cái bóng đèn!

Vừa vào đến Thiên Phúc tửu lâu, một thiếu niên liền cười tươi đến

chào đón: "Hoan nghênh khách quan đến với Thiên Phúc tửu lâu. Đến nơi
đây, khách quan chắc chắn sẽ không cảm thấy thất vọng!" Rồi lại nhìn sang
cả ba người: "Xin hỏi khách quan muốn đặt phòng ở đâu ạ?"

"Phòng yên tĩnh nhất, rộng nhất, quan cảnh nhìn ra đẹp nhất." Lãnh

Diệc Thần dõng dạc nói.

Lãnh Đằng Quân nghe vậy âm thầm tặc lưỡi vì độ giàu có của phụ

hoàng mình. Phải nói rằng nơi đây vô cùng đắt đỏ, lúc trước thì các viên
quan còn đến ăn được, còn bây giờ, nhất là sau khi phụ hoàng thống nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.