CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 969

Lão La nhìn thấy cảnh này chỉ còn biết thở dài. Sở dĩ sau khi nghe tin

về chứng bệnh kì lạ của Hoàng hậu thì lão tức tốc chạy vào cung cũng là có
hai nguyên do. Thứ nhất, giữa lão và Hoàng hậu có giao tình, từng hợp tác
với nhau dẹp tan dịch bệnh, cho nên lão không muốn thiên hạ mất đi một
nhân tài, cũng chẳng muốn nàng phải chết. Thứ hai, nếu Hoàng hậu mà có
mệnh hệ gì thì chắc chắn Hoàng thượng cũng chằng sống nổi, thân là người
tận mắt chứng kiến Hoàng thượng lớn lên, lão hoàn toàn không muốn
chuyện này xảy ra. Hơn nữa tình cảm của đế hậu lại tốt như vậy...

Nhưng lão không thể ngờ được rằng nương nương lại có bệnh trạng kì

lạ như vậy. Thoạt nhìn thì như đang ngủ, nhưng ngoại trừ còn hơi thở ra thì
chẳng gì người đã chết.

Đúng lúc này, cửa bật mở. Một tiểu hài tử mặc y phục màu bạc thêu

rồng hối hả bước vào. Hài tử này tuy còn nhỏ nhưng đã có năm phần tuấn
mỹ yêu nghiệt, năm phần điềm đạm đáng yêu. Khiến người ta vừa nhìn đã
không thể dời mắt được.

"Mẫu hậu!" Lãnh Đằng Quân vẻ mặt thâm trầm nhìn nữ nhân đang say

ngủ trên giường, lòng đau vô cùng. Cậu hôn lên má Phượng Dạ Hi một cái,
lại quay sang hỏi Lãnh Diệc Thần: "Phụ hoàng, mẫu hậu khi nào mới tỉnh
lại đây?"

Lãnh Diệc Thần xoa đầu cậu, nói: "Quân nhi ngoan, con đừng lo lắng.

Mẫu hậu con sẽ sớm tỉnh dậy thôi!"

"Nhưng đã sáu ngày trôi qua rồi..."

"Nghe lời phụ hoàng, về cung luyện chữ đi. Chỗ mẫu hậu con cứ để

phụ hoàng lo."

Lãnh Đằng Quân bĩu môi, vẻ mặt đau khổ, ánh mắt trong trẻo ánh lên

một tia buồn bã, nước mắt chực chờ rơi xuống: "Con không chịu! Quân nhi
muốn mẫu hậu, muốn mẫu hậu! Quân nhi nhớ mẫu hậu lắm!" Dù có kiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.