CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 970

cường đến đâu, dù có bản lãnh hơn bao hài tử khác thì Lãnh Đằng Quân
cậu chung quy vẫn chỉ là một tiểu hài tử năm tuổi mà thôi. Mẫu hậu thân
sinh gặp chuyện, cậu có thể không đau buồn sao? Có thể không khóc sao?

"Con chỉ muốn ở cạnh mẫu hậu một chút nhưng phụ hoàng lại đuổi

con về!"

Sắc mặt Lãnh Diệc Thần bỗng chốc u tối, hắn quát lên: "Người đâu,

đưa Thái tử về Đông Cung, canh chừng Thái tử luyện chữ." Vốn dĩ vì
chuyện của thê tử mà hắn đã không nghỉ ngơi mất ngày nay. Lo lắng cộng
với bất an, mệt mỏi trộn lẫn tích tụ lâu ngày. Cuối cùng bùng phát thành sự
tức giận, bộc phát ngay tại đây.

Lão La không đành lòng nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia khóc, liền tiến

lên nói: "Hoàng thượng đừng tức giận. Thái tử cũng chỉ muốn ở cạnh chăm
sóc cho mẫu hậu của mình thôi. Thái tử còn trẻ người non dạ nên phát ngôn
có chút không hợp lễ nghi. Bệ hạ người là phụ hoàng thân sinh của Thái tử,
về tình về nghĩa cũng nên bỏ qua."

Những lời này của lão La là đại tội bất kính, đáng bị chém đầu, đây

giống như là nhắc nhở đấng cửu ngũ tối cao chứ không phải là vài lời
khuyên nhủ nữa. Thế nhưng lão La là người đã ở bên cạnh Lãnh Diệc Thần
từ khi hắn vừa mới sinh ra, cho nên lời này giống như là lời của phụ thân
nói với nhi tử. Trong phút chốc liền khiến cơn giận của Lãnh Diệc Thần lui
xuống, đồng thời lời của lão La cũng nhắc hắn một việc.

Lãnh Đằng Quân là cốt nhục duy nhất của nàng và hắn, nếu nàng có

mệnh hệ gì thì cậu là liên kết cuối cùng giữa hai người. Hắn không thể vì
một chút cảm xúc này mà nặng lời với cậu được.

Lãnh Diệc Thần thở dài, phất phất tay: "Quân nhi, mẫu hậu con không

có chuyện gì hết. Phụ hoàng không muốn một hài tử vô âu vô lo như con
lại phải lao tâm khổ tứ cực nhọc. Hi nhi là thê tử của ta, chăm sóc nàng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.