CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 978

ứng, vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Tiếng la hét vang khắp nơi, máu chảy
thành sông.

Phong Hồn nhìn cảnh 'đảo khách thành chủ' này của mình, không khỏi

nhíu mày. Theo bản năng, y nhìn lên người vừa cứu mình kia. Cất giọng
nghi vấn: "Tại sao lại cứu ta?" Chẳng phải giữa chúng ta có huyết hải thâm
thù hay sao?

Nam nhân kia như tựa phi tựa tiếu mà nhíu mày, trong bóng đêm rất

mờ ảo, người không nhìn rõ còn tưởng đó là ảo ảnh do ánh trăng tạo nên.

"Tại sao không thể cứu? Ta với ngươi cũng đâu có hận thù sâu sắc gì,

hơn nữa ngươi còn từng rất 'cẩn thận' chiếu cố cho thê tử ta, tuy rằng ta
không thích sự chiếu cố nhiệt tình đó của ngươi lắm. Nhưng đã mang ơn thì
sao có thể không trả?" Hắn hừ lạnh, quăng xuống đất một lọ dược và một
túi tiền rủng rỉnh: "Còn nếu ngươi không muốn thừa nhận rằng mạng của
ngươi là do ta nhặt về thì cứ việc quên chuyện hôm nay đi. Cáo biệt!"

Dứt lời, hắn nhìn qua nữ nhân đang ngất xỉu bên cạnh y một cái, "ồ"

lên một tiếng liền dẫn theo nhóm hộ vệ của mình rời đi. Trong lòng thầm
nhủ: 'Xem ra lần này mình làm chuyện công cốc rồi.'

"Lãnh Diệc Thần, ngươi đứng lại!"

Nghe vậy, cước bộ của nam nhân kia dừng lại, nhưng cũng không

quay đầu, chỉ có thanh âm đều đều cất lên: "Có chuyện gì?"

"Ta biết Thiên Sát giáo phái của ngươi đang gặp chuyện lớn. Là do

một vị giáo chủ đột nhiên ngã bệnh."

Chuyện này đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Lãnh Diệc Thần, hắn

quay người lại, mặt đối mặt với Phong Hồn. Thanh âm chậm rãi cất lên,
không nghe ra hờn giận, chỉ có nhàn nhạt lạnh lùng: "Thế thì có liên quan
gì đến ngươi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.