CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 98

Yêu nghiệt ngước lên nhìn nàng một cái, sau đó hai cái má phồng ra,

nước mắt đã tràn ra khoé mi, hắn lắc đầu lia lịa: "Không chịu, vi phu không
chịu. Nương tử muốn bỏ vi phu. Vi phu sẽ mách mẫu hậu, tối nay không
cho nàng ăn cơm."

Đầu Phượng Dạ Hi đã đầy vạch đen. Mặc dù hắn có yêu nghiệt thật,

nhưng đây là cái bộ dạng gì đây? Rõ ràng là một đứa bé mười tuổi đang
nhõng nhẽo. Hắn... Quả thật là Ngốc Vương Gia, nhưng dù sao cũng thật
đáng yêu.

"Thần nhi!" Thái hậu khẽ gọi: "Nào, mau lên đây với mẫu hậu." Bà

giải vây cho Phượng Dạ Hi. Vì bà biết, dù gì đi nữa thì nàng vẫn là nữ nhi.
Trước kia chán ghét Thần nhi không nói, mà nàng vẫn còn rất sợ hắn, cứ để
Thần nhi bám dính lấy nàng mãi thì không hay. Cứ từ từ thì vẫn hơn.

Nghe tiếng gọi, Lãnh Diệc Thần liền lập tức chạy lại. Hắn nhào vào

lòng Thái hậu như một đứa trẻ mười tuổi, dụi dụi vài cái, nũng nịu: "Mẫu
hậu, người nhất định phải thuyết phục nương tử về nhà với ta. Nếu... Nếu
nàng không chịu về. Người cứ bỏ đói nàng đi!" Nói rồi hắn liếc Phượng Dạ
Hi, hừ với nàng một tiếng rõ to rồi quay đầu đi. Bộ dạng của một kẻ giận
dỗi.

Phượng Dạ Hi quả thật đã không còn biết nói gì nữa. Nàng có thể cảm

nhận được vẻ mặt lo sợ của phụ thân cứ không thôi nhìn vào nàng. Nàng
biết lão sợ, sợ nàng rồi sẽ giống như trước kia rời đi, cho nên hôm nay lão
rất không cam tâm cùng nàng vào cung. Nhưng lệnh vua khó cãi, lão có thể
làm gì? Phượng Dạ Hi bỏ qua ánh mắt của lão. Nàng nhìn sang Thái hậu
cầu cứu.

Thái hậu bây giờ cũng rất rối. Bà không biết làm sao để giải quyết tình

huống này. Nếu không chiều lòng Thần nhi, e rằng hắn lại giận dỗi mà
tuyệt thực, hơn nữa còn không chịu nói chuyện với bà. Cho nên, bà nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.