CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 990

Trên đời này, ngoại trừ gia đình và những người cao quyền hơn ta như

Hoàng thượng, Hoàng quý phi và Thái tử ra thì ta không để ý đến ai nữa.

Từ lần gặp gỡ đầu tiên, ta liền ấn tượng sâu sắc với chàng. Tà áo phiêu

dật trong gió, một thân hắc y u tối càng làm chàng thêm điềm tĩnh, đôi hắc
mâu trầm tĩnh, dường như trên đời này không có bất cứ điều gì hay bất cứ
ai có thể khiến chàng lay động. Khi ấy, chàng phi thân trên những cành cao,
khinh công thuộc hàng tuyệt đỉnh. Thái tử vô cùng tuấn mỹ và hoàn hảo, ta
vừa gặp một lần đã yêu.

Thế nhưng chàng không nhìn lấy ta một lần, chưa bao giờ!

Ta làm tất cả mọi thứ khiến chàng chú ý, ngay cả thanh danh xém nữa

cũng mất. Ta vội thúc giục Hoàng đế cho ta sớm thành thân với chàng,
nhưng ngài lại nói chỉ khi ta tròn mười lăm tuổi mới được cưới. Bởi lúc ta
nói ra chuyện này thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi thôi.

Ta tức giận, chạy đi quyến rũ chàng. Vú nuôi vì thương ta nên đã dạy

ta một chiêu. Tối hôm đó, ta mặc một tầng váy mỏng tang, đột nhập vào
cung của chàng, nằm chờ sẵn trên giường. Thế nhưng đến khi chàng trở về
thấy được ta, không những không vui mừng đè ta xuống như bà vú nói,
thay vào đó lại sai người đưa ta về phủ Quốc Công. Sáng hôm sau lại xin
Hoàng đế từ hôn. Cũng may là ngài không đồng ý, chứ nếu không ta sẽ
chết mất.

Cứ như vậy, ta u mê cho đến năm chàng mười lăm tuổi, ta mười hai

tuổi. Một năm đó, chàng được lệnh Hoàng đế bệ hạ rằng phải xuất chinh.
Ta lo lắng muốn chết, nhưng cuối cùng hay tin chàng khải hoàng trở về,
khoé miệng không tự chủ được dâng lên một nụ cười.

Thế nhưng một biến cố đã xảy ra sau đó. Từ lúc thắng trận trở về,

Lãnh Diệc Thần như biến thành người khác, chàng trở thành một hài tử
năm tuổi!!!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.