Tiết Lăng Vân không biết, huyễn trận lúc trước đã bị chính hắn phá
vỡ, ngay tại thời khắc hắn giết chết Ngô Minh thì những đồ án khắc ở phía
trên liền biến mất, cho dù hắn không gọi ba người Hạ Tùng tỉnh lại thì qua
một thời gian ngắn ba người bọn họ cũng sẽ tự động tỉnh lại.
- Răng rắc...!
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên bên trong đại sảnh truyền đến một âm
thanh trầm đục, trong lòng bốn người Tiết Lăng Vân liền hoảng hốt, bọn
hắn liền hướng về phía tiếng vang phát ra nhìn lại, liền phát hiện ở phía
trước có một cái địa đạo.
- Xem ra, nó chính là lối đi tiếp theo, chúng ta tiếp tục đi về phía
trước! Ba người các ngươi nên cẩn thận một chút, nơi đây rất là quỷ dị!
Tiết Lăng Vân hít sâu một hơi, dẫn đầu tiến vào bên trong địa đạo, ba
người Hạ Tùng thì theo sát phía sau Tiết Lăng Vân.
Ma khí ở nơi này càng lúc càng đậm đặc, bốn người Tiết Lăng Vân
đều cảm thấy vô cùng áp lực, Tiết Lăng Vân lúc này nắm chặt Hàn Ngọc
Kiếm trong tay, tùy thời chuẩn bị ứng phó với nguy hiểm.
Lại đi thêm một đoạn, bốn người lại vào một cái đại sảnh khác, cái đại
sảnh này cũng trống rỗng như cái trước, bất quá ở chỗ này bốn người bọn
họ không có gặp phải huyễn trận gì, cũng không có đụng phải cái cơ quan
nào.
Nơi này cũng có một cái địa đạo khác, Tiết Lăng Vân liền dẫn theo
đám người Hạ Tùng tiếp tục đi về phía trước.
Cứ như vậy đi khoảng nửa canh giờ, bốn người đã đi tới vào lòng đất
chừng mấy ngàn thước rồi, trong lúc đó, bọn họ đã đi qua rất nhiều đại
sảnh, đang lúc bọn họ lại tiến vào một cái đại sảnh khác thì đột nhiên dị
biến đã xảy ra , một tiếng cười lớn lối từ trong đại sảnh vang vọng đi ra.