- Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!
******
Trong lòng Tiết Lăng Vân liền căng thẳng, hắn vội vã ngẩng đầu nhìn
tới, phát hiện phía trước có ba nam nhân mặc hắc y, ba nam nhân này đều là
người tàn tật, một người không có cánh tay, một người không có chân, còn
người cuối cùng thì trong hốc mắt không có con mắt, ba người bọn họ đều
lớn tiếng cười, tiếng cười hết sức khủng bố.
- Vừa rồi, chính là mấy người các ngươi đã giết chết đệ tử của Tàn Ma
phái chúng ta! Hắc hắc, các ngươi thật to gan!
Tên nam nhân không có mắt cười nói.
- Ba vị chính là người của Tàn Ma phái! Chúng ta tới nơi này là để xác
minh tình huống của cái cổ mộ này, đã vậy thì chúng ta cần gì phải tranh
đấu với nhau! Chờ chúng ta xác minh được tình huống ở nơi này rồi đánh
cũng không muộn!
Tiết Lăng Vân chậm rãi nói.
- Ha ha ha ha... Ngươi nói thật dễ nghe, trong tòa cổ mộ này rõ ràng có
Ma Đạo chí bảo xuất thế, Tàn Ma phái chúng ta tuyệt đối không cho phép
người ngoài nhúng tay vào!
Tên nam nhân không có mắt lạnh lùng nói.
- Hừ!
Tiết Lăng Vân vẫn không nói gì, đột nhiên Hạ Tùng ở sau lưng hắn
mở miệng nói:
- Nơi này là núi Thanh Thành, là địa bàn của phái Thanh Thành chúng
ta, các ngươi đang ở trên địa bàn của chúng ta còn tỏ ra kiêu ngạo như vậy.