CHỈ YÊU MÌNH EM - Trang 159

Hổ Phách yêu đương lần đầu nên không có chút kinh nghiệm nào đáng

nói, càng không hiểu được tâm tư của Cố Tuần. Nhất là vào hôm đó, cô
viện cớ thông báo tuyển dụng để hỏi anh có bạn gái hay không, Cố Tuần
cũng không trả lời. Nếu là người bình thường thì có lẽ đã bỏ cuộc giữa
chừng, nhưng Hổ Phách lại ngược lại, cô càng có dung khí để theo đuổi anh
hơn.

Cô vào phòng làm việc của anh thì trong lòng nhảy nhót không ngừng,

ấn tượng sâu sắc nhất chính là bộ tranh sơn dầu trên tường, trong bộ tranh
có một bức vẽ một bầu trời sao rộng lớn thần bí màu xanh da trời, Cố Tuần
nói đó chính là bức vẽ anh thích nhất. Cô nhìn một cái liền thích vô cùng,
trong lòng âm thầm tính toán, nếu theo đuổi được anh thì nhất định sẽ nói
anh tặng cho cô một bức.

Cố Tuần khi đó mới vừa họp xong, nhìn có vẻ mệt mỏi, chống cánh

tay dựa vào ghế, vẻ mặt hơi có vẻ uể oải tỏa ra một loại mùi vị gần gũi bình
dị.

Hổ Phách định nhân cơ hội tốt này để hiểu rõ tâm tư anh hơn, liền hỏi

anh: “Anh thích ăn mì vằn thắn à?”

Cố Tuần đáp: “Coi như là thích.”

“Vậy người tặng mì vằn thắn, anh có thích không?”

Cố Tuần có vẻ hơi kinh ngạc, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

Hổ Phách mặt dày tiếp tục hỏi: “Thích không?”

Bộ dạng Cố Tuần thuận theo nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó lường, vẻ

mặt rất kỳ quái, bên mép yên lặng hiện lên một nụ cười.

Nếu anh không bác bỏ cũng không thừa nhận, Hổ Phách hiển nhiên

cho rằng là anh đã ngầm thừa nhận, tự quyết định xác nhận một lần: “Vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.