CHỈ YÊU MÌNH EM - Trang 161

màu xanh in bóng người, một bên bày đầy các chậu cây. Lần đầu tiên đến
nhà họ Cố, cô nhìn thấy trên sân thượng trồng rất nhiều loại hoa cỏ, còn
tưởng rằng đó là tác phẩm của Cố Viễn Sơn, sau đó mới biết hóa ra là Cố
Tuần thích cây cối.

Cả tầng lầu an tĩnh khác thường, từ trong phòng trà bay ra mùi cà phê

thơm thoang thoảng. Một chàng trai chừng hai mươi tuổi trông rất hoạt bát
từ sau bàn làm việc cười tủm tỉm chào đón: “Hổ Phách đúng không?”

Đây là thư kí của Cố Tuần – Chu Nhất Minh, là họ hàng bên nhà mẹ

anh, tính theo vai vế phải gọi Cố Tuần là cậu. Những chuyện này phải đến
mùa hè năm ngoái cô mới biết được. Hổ Phách cười chúm chím nói rõ mục
đích đến.

“Mời chị vào.” Chu Nhất Minh đã nhận được điện thoại của Cố Tuần,

liền dẫn cô vào phòng làm việc.

Người nhà sốt ruột bảo Cố Tuần tìm bạn gái chỉ có một nguyên nhân,

tỷ lệ nam nữ trong công ty không cân xứng, nhân viên nữ thì thật là ít ỏi,
ngay cả thư ký cũng là đàn ông. Cố Hiểu Quân e là càng rối hơn, trước mặt
cha mẹ thường xuyên nói chuyện giật gân, nói anh trai đã già rồi mà vẫn
không tìm bạn gái, chẳng lẽ là thích đàn ông. Nếu Chu Nhất Minh không
phải là họ hàng thân thích thì e rằng bà Chu đã cắt chức anh ta lâu rồi.

Một năm trôi qua, phòng làm việc của Cố Tuần vẫn như cũ, đồ trưng

bày trong phòng vẫn không thay đổi, thậm chí những chậu cây bày trong
phòng cũng không đổi: văn trúc, quân tử lan, dương xỉ, còn có bộ tranh sơn
dầu tên Tinh tích (Dấu sao) kia.

Gia đình Cố Tuần có tiếng là học giỏi và rất có thiên phú về hội họa.

Anh học kiến trúc theo ý nguyện của bố. Sau hai năm tốt nghiệp cuối cùng
vẫn làm theo sở thích của mình, làm chuyện mà bản thân mình thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.