CHỈ YÊU MÌNH EM - Trang 162

Nhìn từ điểm này thì anh và cô cùng một kiểu người. Vốn cô muốn trở

thành một phóng viên tài giỏi, song ai ngờ lại làm hướng dẫn chương trình
hai năm liền, mỗi ngày đều phải giải quyết vấn đề tình cảm rác rưởi của
người khác. Tại sao phải lãng phí sinh mệnh có hạn làm những chuyện mà
mình không thích?

Cô mở ngăn kéo thứ nhất bên phải của bàn làm việc ra, quả nhiên thấy

dây chuyền hổ phách ở bên trong. Cô cầm lên, bỗng nhiên nhận ra phía
dưới dây chuyền là một tờ giấy. Tờ giấy này vô cùng thân thuộc, đó chính
là bức thư tình đầu tiên cô viết cho anh.

Cô vội vàng cầm lên đọc, quả nhiên chính là nó, hàng chữ phía trên

kia đúng là chữ viết tay của cô, không che đậy mà viết lời tỏ tình, lời văn
ngây thơ giống như một học sinh cấp một.

Hổ Phách xấu hổ đỏ bừng mặt. Đúng là không ngờ anh vẫn còn giữ,

hơn nữa còn để ở ngăn kéo trong phòng làm việc. Thử nói anh vô tình hay
cố ý đây?

Cô có nên lén lấy nó đi hay không? Không được sự đồng ý mà lấy đi

há chẳng phải là trộm ư? Nhưng bức thư này là do chính tay cô viết, tự
mình lấy đi thì có tính là trộm không? Nội tâm giằng xé, cô gửi cho Cố
Tuần một tin nhắn: “Em đã lấy được dây chuyền, cám ơn anh.”

Cố Tuần rất khách sáo trả lời lại ba chữ: “Đừng khách sáo.”

Hổ Phách hít một hơi, đánh một hàng chữ: “Bức thư kia em có thể lấy

đi hay không?”

“Không thể.”

Tại sao không thể? Anh giữ lại làm gì vậy?

Đánh xong cô lại xóa đi, không có can đảm để hỏi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.