Tần Phi bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, hắn cười bí hiểm, vẫy tay Hà
Khôn.
Hà Khôn vội vàng chạy đến trước mặt Tần Phi, cười ha hả nói: "Tần
Trấn đốc cần phân phó chuyện gì?"
Tần Phi thong dong nói: "Thấy các người ở chỗ này xưng huynh gọi đệ
khiến trong lòng ta có chút chua xót thôi."
"Vì sao vậy?"
"Nhớ hồi xưa ta xuất thân bần hàn, muốn ăn một bữa cơm ngon thật
khó. Sao có thể phong quang như các ngươi được, một đám thiếu gia
tụ tập ăn uống lại có giai nhân ngồi bên. Từ nhỏ đến lớn, vì đói ăn mà
đã gặp rất nhiều người khinh bỉ cũng như bị người ta đánh." Tần Phi
buồn bã nói: "Nếu ta có nhiều huynh đệ tốt như vậy liệu có phải đến
mức như thế."
"Cái gì?" Hà Khôn nhảy cẫng lên, đầu thiếu chút nữa là đụng phải xà
ngang, phẫn nộ quát: "Lại có người đánh Tần Trấn đốc? Tổng trấn
đại nhân, ngươi không phải ngại huynh đệ chúng ta không được ra
mặt, về sau có chuyện gì ngươi cứ lên tiếng, muốn tiền chúng ta đi
kiếm tiền, muốn người chúng ta đi tìm người. Ai gây khó dễ cho Tần
Trấn đốc chính là gây khó dễ chúng ta. Hà Khôn ta cái khác không
dám nói nhưng rất xem trọng nghĩa khí, vì bằng hữu mà không tiếc cả
mạng sống........."
Thấy Hà Khôn khoác lác, Tần Phi tranh thủ cắt ngang lời của hắn,
trầm ngâm nói: "Ta biết rõ các ngươi đều là người trọng tình trọng
nghĩa. Không phải tục ngữ nói nam tử hán đại trượng phu ân oán phải
rõ ràng sao? Những người năm đó xem thường ta, những người năm
đó đánh chửi ta thì ngày hôm nay ta muốn đòi lại món nợ này nhưng
chỉ sợ hai đấm không địch lại bốn tay..."
Hà Khôn cảm giác say dâng lên, căn bản quên trước mặt là một vị cao
thủ tiên thiên thượng phẩm, vỗ ngực quát: "Các huynh đệ, Tần Trấn
đốc có món nợ muốn đòi lại, ai không đi là chó!"
"Đòi nợ? Cùng đi, cùng đi!" Các thiếu gia lập tức sôi trào lên.