thường sợ rằng không vừa mắt Quản tiểu thư, những hạt trân châu
tìm thật không dễ dàng, hy vọng có thể làm cho Quản tiểu thư yêu
thích." Cơ Như Tích không hổ là nữ nhân đã lăn lộn trong giang hồ đã
lâu, cách nói chuyện làm việc rất có chừng mực làm cho Tần Phi cảm
thấy rất là thoải mái.
Nàng bỏ hộp gấm trong tay xuống lại mở một cái hộp gấm khác ra.
Trong hộp là một chồng ngân phiếu được xếp thật gọn gàng vuông vắn,
tờ trên cùng có mệnh giá một ngàn lượng. Nếu như đều cùng một
mệnh giá như tờ đầu thì số ngân phiếu này phải đến mười vạn lượng
mất. Bình quân mỗi người phải móc ra ba vạn lượng, cái khoản này có
thể nói là rất lớn, ba vị đại lão hắc đạo xuất thủ quả nhiên hào phóng
khác thường.
Tần Phi chỉ mỉm cười, không cự tuyệt, cũng không có vẻ cực kỳ kinh
ngạc. Khí độ này làm mấy vị đại lão âm thầm bội phục, mười vạn
lượng ngân phiếu và mấy viên trân châu giá trị không nhỏ để trước
mặt mà người ta vẫn điềm nhiên như là 'Lão tử nhìn cũng bình thường
thôi', gã thanh niên này mà có sự trầm ổn đến vậy sao? Người bình
thường nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì đã sướng phát điên từ lâu rồi.
"Cái rương sau cùng này trông cũng lớn đấy. Nếu như toàn là ngân
phiếu thì chỉ sợ lấy quốc khố bỏ đây cũng không đủ đâu." Tần Phi cười
ha hả nói: "Trong này là cái gì vậy?"
Cơ Như Tích nhẹ nhàng ra lệnh: "Ra đi!"
Nắp rương từ từ bị nâng lên, một thiếu nữ mỹ lệ đứng lên, dáng vẻ lả
lướt với những đường cong hiện ra, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, khuôn
mặt nhìn rất xinh đẹp làm cho người ta nhìn thấy không thể cưỡng
được ham muốn ôm vào ngực yêu thương một phen. Nàng rụt rè đứng
ở trong cái rương không dám bước ra, con mắt nhìn xuống đất, mái tóc
như thác nước buông xuống!
"Đây là phần lễ vật thứ ba, hy vọng Tần trấn đốc thích!" Cơ Như Tích
đến sát Tần Phi, dù chưa chạm vào như nhưng hắn có thể ngửi được
hương thơm trên người bay vào mũi, những chỗ núi non cao vút lúc ẩn
lúc hiện. Cơ Như Tích cúi người sát bên tai Tần Phi, khe rãnh trắng