CHÍCH THỦ GIÀ THIÊN - Trang 1746

con của mình, nhìn cha của mình cũng không được sao?”
Tiểu Sơ Tử nào dám đáp lời, rõ ràng Hoàng Hậu đang một bụng oán
khí, Sở Đế bên kia cũng lửa giận âm ỉ, trận chiến giữa Chân Long và
hổ mẹ này, sao hắn dám tham dự? Lúc này liền dập đầu: “Hoàng Hậu
nương nương thiên tuế…”|
Dứt lời, liền hướng phía nhà xí chạy mất.
Hoàng Hậu mặc dù tâm tình không vui, nhưng cũng không nhịn được
cười lên một tiếng. Tiểu Sơ Tử không hổ là nhất hồng thái giám trong
cung (chỉ thái giám đứng đầu, được sủng ái nhất trong cung, giống với
“đương hồng”), bản lĩnh đoán ý qua lời nói đã đạt đến trình độ lô hỏa
thuần thanh (dày công tôi luyện - tương truyền Đạo gia luyện đan,
nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lóe màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự
thành thục của học vấn, kĩ thuật..), mượn đi tiểu để chạy trốn trước,
bất cứ ai cũng không thể bắt bẻ gì hắn.
Hoàng Hậu không lên kiệu nữa, mà là trực tiếp hướng Tuyên Thất
Điện mà tới, sắc trời còn chưa tối hẳn, Sở Đế hẳn là đang ở Tuyên Thất
điện, xem đống tấu chương mãi mãi không xử lí hết kia.
Ngoài Tuyên Thất điện, thị vệ lui tới tuần tra, cung nữ thái giam một
mực cung kính chờ được gọi. Trong cung điện đã có ánh đèn, chiếu rọi
bóng dáng bận rộn trên thư án.
Quản Hoàng hậu rảo bước tiến vào, nàng bình tĩnh nhìn Sở Đế bận
rộn sau thư án, thản nhiên nói: “Ta đã trở về.”
“Ừ, biệt viện đó, sau này ngươi muốn đi, lúc nào cũng có thể đi.” Sở Đế
không ngẩng đầu lên chỉ bảo gỏn lọn: “Nhưng Quản phủ, ngươi phải ít
đến.”
“Nếu như ta nhất định phải đi thì sao?” Quản Hoàng Hậu quật cường
hỏi.
Sở Đế ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hoàng hậu, chậm rãi nói: “Vậy
ngươi cũng không cần trở lại.”
“Ngươi muốn phế hậu?” Thanh âm Hoàng hậu mang theo chút oán
hận, nhưng không có chút kinh ngạc nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.