xấu nào, kẻ mà có đầu óc rõ ràng phản ứng liền tỏ ra cực nhạy bén,
càng khó hơn chính là ở trong vài vị hoàng tử này, hắn vẫn bào trì
được bình thản.
"Tô Cẩm tập kích Đông Đô, đúng là một cơ hội tốt." Thái tử cướp lời
nói: "Kỵ binh của hắn có nhanh hơn nữa, cũng không thể nào nhanh
hơn được Chân thúc, Dịch tổng đốc, Hành quân gấp gáp một ngày bất
quả cũng chỉ một trăm tám mươi dặm, đối với Chân thúc mà nói, một
trăm tám mươi dặm có đáng là bao? Vài điểm nhân mã kia còn muốn
triển khai tiền quân mở đường, hậu quân áp trận, rồi còn cử thám báo
đi dò xét ở khắp nơi. Nhi thần cho rằng, nếu như phụ hoàng hạ chỉ, Tô
Cẩm thậm chí không cách nào thấy được mặt trời lặn vào ngày mai."
Sở Trác cười lạnh nói: "Hoàng huynh, chỉ sợ ngươi đã quên một
chuyện, hiện tại ở Đông Đô còn có hai vị đại tông sư đối với phụ hoàng
có ý đồ. Tông tích hiện giờ còn không rõ."
"Chân thúc cùng Liễu thế thúc ra tay, Dịch tổng đốc cùng Đường đại
phu tọa trấn hoàng cung chẳng lẽ bọn người Tôn Hạc có khả năng tới
sao? Hắn có biệt hiệu là ổi tỏa dục vi, cũng chẳng phải là củng hung
cực ác." Thái tử nghiêm nghị phản bác.
"Hiện tại giết chết Tô Cẩm tuyệt đối là thời cơ tốt, bỏ qua ngày hôm
nay, vậy từ nay về sau có muốn tìm lấy cơ hội như vậy cũng rất khó
khăn." Thái tử hầu như sắp kích động la lên.
Sở Trác cười lạnh một tiếng, nghiêng mặt đi, đúng là chằng thèm nhìn
lấy thái tử một cái.
Ngụy Bính Dần ngược lại chen lời nói: "Thái tử điện hạ, nếu ngay lúc
này chính là mưu kế của Tô Cẩm. Hắn cố ý mang theo hai ba ngàn
tinh nhuệ đến để làm cho ngươi ra tay thì sao?"
Ba vị hoàng tử tranh luận làm thành một nhóm, hoặc cười lạnh không
nói hoặc châm chọc khiêu khích hay là trợn mắt nhìn nhau...
Sở đế nhìn Bàng Chân: "Khanh cảm thấy thế nào?"
Bàng Chân mỉm cười nói: "Bệ hạ, người thường nói, đối mặt với thực
lực tuyệt đối, hết thảy mọi âm mưu quỷ kế đều là trò trẻ con."