Mà hôm nay, Tô Cẩm của quân Bắc Cương nổi lên giống như tên
Phòng Vô Lượng tuổi trẻ của hai mươi năm về trước, thậm chí so với
Phòng Vô Lượng còn muốn chói mắt hơn, còn muốn điên cuồng hơn.
Thế nhưng trong lớp trẻ tuổi sáu mươi vạn dong binh của Đại Sở lại
tìm không ra một người có khả năng đối địch.
"Đáng hận là nhi tử lúc còn trẻ đọc binh thư còn ít, bằng không nhất
định sẽ lãnh binh xuất chiến, mặc giáp trụ ra trận, đem đầu Tô Cẩm
trở về cho phụ hoàng bớt giận." Thái tử giậm chân nói.
Sở đế khinh miệt cười: "Nếu ngươi đọc một quyển binh thư mà có thể
xuất chiến, trẫm còn cho rằng đó chính là cho Tô Cẩm cơ hội lớn gấp
trăm lần để đem đầu của ngươi về tìm Yến vương mà tranh công thì
đúng hơn."
Thái tử trên mặt lúc đỏ lúc trắng, Sở đế cứ thế liền bác bỏ không chút
lưu tình, làm câu nịnh hót của hắn biến thành rỗng tuếch.
Sở Trác trầm giọng nói: "Phụ hoàng, Tô Cẩm quật khởi quá nhanh,
nghe nói tu vi bản thân hắn cũng không cao, chỉ là võ nghệ bình
thường ở trong quân mà thôi. Rối loạn thế này, hắn cũng chẳng thể
nào trong thời gian ngắn liền tìm ra được cao thủ hộ vệ. Chính bản
thân Yến vương còn phải sợ Chân thúc đi tìm hắn gây phiền toái,
không hề có khả năng đem hạng cao thủ như Lưu Nhâm Trọng phái
theo bên cạnh Tô Cẩm. Chỉ tiếc vị tông sư phi kiếm Trâu Kiếm Phong
kia đã chết thảm trong tay của Trần Hoằng Dận, nếu không, nhi thần
lệnh Trâu Kiếm Phong ra tay tất có thể giết chết được Tô Cẩm."
Ngụy Bính Dần lạnh lùng nói xen vào: "Ngươi cũng đã biết bên cạnh
Yên vương đến cả một đại tông sư cũng không có, phụ hoàng vì sao
một mực không phái Dịch tổng đốc cùng Chân thúc đi giết chết Yến
vương đi? Đại tông sư là cảnh giới nhân gian khó có thể địch lại, bọn
họ giơ tay nhấc chân liền làm ra uy lực, một kiếm tầm thường liền
đánh đến dễ như trở bàn tay, khí thế kinh người. Nhưng đại tông sư
cũng không phải thần tiên, cũng không phải là cao thủ thiên đạo ở
trong truyền thuyết có thể mở núi phá đá, rút đao đoạn thủy được.