CHÍCH THỦ GIÀ THIÊN - Trang 1889

đứng ở đàng xa nhìn xem nhóm kiếm thủ như thái dưa chặt rau tiêu
diệt sạch sẽ đội kỵ binh kia. . .
Người sống duy nhất bị giải đến chỗ Tân Phi. Đó là một kỵ sĩ mặc quan
phục, thần sắc hắn bối rối, ánh mắt láo liên như sợ rằng một khắc sau
tính mệnh sẽ mất.
"Đội kỵ binh kia là sao?" Tần Phi quát hỏi.
Kỵ sĩ này không phải là một hán tử kiên cường,thấy cảnh toàn bộ thủ
hạ trong nháy mắt bị diệt sát, đã bị dọa vỡ mật. Gã vừa nghe Tần Phi
hỏi, lập tức khóc hô: "Xin tha mạng ah. . . Tiểu nhân còn mẹ già con
thơ, cũng chỉ vì nghĩa vụ mà tham gia quân ngũ thôi . . ."
"Đại nhân hỏi ngươi cái đội kỵ binh kia là sao cơ mà?" Một kiếm thủ
giơ tay tát vào mặt gã.
"Đừng đánh vào mặt, đừng đánh vào mặt. . ." Kỵ sĩ ôm lấy quai hàm
sưng đỏ, vội vàng nói : "Tiểu nhân thuộc đệ ngũ trấn Bắc Cương, tiểu
đội trưởng thứ mười bảy của Thiết Huyết cận vệ,tên làTiết Quảng."
"Đệ ngũ trấn?" Tần Phi nhíu mày, truy vấn: "Đại đội nhân mã đã đến
chỗ nào rồi?"
"Đệ ngũ trấn đại đội đang ở cách đây hơn trăm dặm, đội chúng ta
được trấn tướng đại nhân phái đi liên lạc với Tô trấn tướng của đệ nhị
trấn." Tiết Quảng nơm nớp lo sợ đáp.
" Thế ba trấn binh mã kia bây giờ đang ở đâu?"
Tiết Quảng vẻ mặt như đưa đám nói: "Không biết ạ, bốn trấn binh mã
không đi cùng đường, tuy nhiên Yến vương có lệnh là phải hoả tốc đến
Hổ Quan. Bây giờ cho dù chưa tới thì chắc cách đó cũng không xa."
"Ngươi muốn chết hay muốn sống?" Tần Phi mỉm cười hỏi.
Tiết Quảng giống như kẻ chết đuối vớ được cành cây, vội vàng hô:
"Chết tử tế không bằng còn sống, tiểu nhân dĩ nhiên muốn sống, muốn
sống!"
"Vậy được!" Tần Phi quay đầu phân phó nói: "Đi đem áo giáp của
những binh lính kia cởi ra, mặc lên người. Ngựa của chúng ta không
cần dùng rồi, dùng ngựa của bọn họ đi."
Đám kiếm thủ ran dạ rồi chia nhau ra làm việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.