La Ngũ cùng Mâu Thất lúng túng liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng
ngẩng đầu nhìn trời, nói lầm bầm: "Hôm nay trăng sáng quá! " " Đúng a!
Đúng a! quả nhiên không sai!"
"Ngũ thúc cùng Thất thúc đã lăn lộn trong hắc đạo ở Đông Đô rất nhiều
năm. Vậy Linh Nhi chỉ có thể tới hỏi ngươi. . . Ngươi nói, ta trốn chạy, phải
ở đâu mới có thể không bị người ta tìm được?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Quản Linh Tư, Tần Phi bất giác
trong lòng động đậy, hỏi ngược lại: "Thật không muốn làm Thái Tử Phi
sao?"
"Ngươi khờ thật hay là giả ngu đây?" Quản Linh Tư giận đến nỗi hai tay
cấu véo cánh tay Tần Phi: "Còn dám trêu ta, ta. . . Ta sẽ không để ý đến
ngươi nữa!"
La Ngũ cùng Mâu Thất mới vừa cúi đầu xuống lại phải ngẩng đầu nhìn trời:
"Dường như không có chút mây! " " đúng là không một đám mây!"
Tần Phi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Khả năng Quản gia có bao
nhiêu, ngươi ắt hẳn nắm chắc. Hơn nữa, ngươi đột nhiên mất tích, chỉ sợ
trong cung cũng có người tìm ngươi, Đông đô nói lớn không lớn nói nhỏ
không nhỏ, nếu thật sự quyết tâm tìm một người đang trốn chạy, thật không
dễ dàng trốn đâu."
La Ngũ không nhịn được chen lời: "Ý của Tiểu thư là, Phố chợ rồng rắn lẫn
lộn, ngay cả hộ tịch cũng không cần đăng ký. Nếu muốn trốn, phải đến ẩn
núp tại nhà ngươi. Dù sao ngươi cho dù rời tuần kiểm thự cũng là đến Sát
Sự Thính. Chuyện tìm người, tuần kiểm thự cùng Sát Sự Thính cũng sẽ có
phần. Có ngươi làm nội ứng, tiểu thư sẽ không sợ bị tìm thấy rồi!"
La Ngũ thẳng thắn nói rõ ràng, ngược lại làm cho Quản Linh Tư có chút
ngượng ngùng.
Tần Phi cẩn thận suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, từ Lộc Minh Sơn lẻn vào
Đông đô, có Ngũ Gia Thất Gia hai vị cao thủ tương trợ, vậy là chuyện dễ
dàng. Đến Phố chợ, vào nhà ta tìm Thành Tín. Lúc này tên tiểu tử kia
không giống ngày xưa rồi. Hiện tại hắn cũng có chút danh tiếng ở Nam
Thành. Để hắn giúp ngươi an bài chỗ ẩn núp, không nhất thiết phải ở nhà ta,