trong người, vạn nhất có chuyện gì xảy ra cũng có thể tự chăm lo cho bản
thân.
"Thối lắm!" Nam tử kia giận dữ nói:" Đây là tiền công quỹ, ngươi nghĩ là
cái gì?"
Tần Phi nhíu mày, miễn cưỡng nói chen:"Trong quân muốn vụng trộm đến
kỹ viện mua các nữ tử vừa quá tuổi vừa không xinh đẹp đưa đến biên cương
uý lạo lòng quân đều đã được định sẵn giá. Bình thường mấy người khoảng
từ hai mươi lăm tuổi đến ba mươi tuổi được định giá là một trăm lượng, quá
ba mươi tuổi dưới bốn mươi tuổi là tám mươi lượng. Ngươi vừa nói là
không thể nhiều hơn năm mươi lượng, chẳng lẽ là Binh bộ sửa lại luật lệ
sao?"
"Đồ hỗn đản kia, lão tử đang nói chuyện mà đến phiên ngươi chõ miệng
vào sao?" Nam tử kia tức giận quay người lại nhìn chằm chằm Tần Phi,
giận dữ mắng:"Thật là không biết lớn nhỏ!"
Hắn đưa tay vào ngực lấy ra một cục ấn tín, "Bộp" một tiếng nặng nề vỗ
trên quầy. Hắn tự đắc, quát lên ngạo nghễ:" Thấy chưa, lão tử là quân nhân
Lưu Tinh."
Tần Phi cười nhạt, đứng dậy đi tới quầy. Hắn đưa tay vào ngực lấy ra một
ấn triện khác, "Bộp" một tiếng nặng nề vỗ trên quầy.
Lưu Tinh thản nhiên cúi đầu nhìn, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, trên quầy là
một yêu bài đen nhánh có hình một đầu sói dữ tợn.
"Là đại nhân Hậu Đốc Sát Sát Sự Thính cơ à.." Lưu Tinh lo sợ chuyển
giọng cầu khẩn:"Đại nhân không mặc quan phục, ty chức nhất thời không
nhận ra, xin đại nhân tha thứ."
"Chi phí để binh bộ mua quân kỹ không phải cần Hộ Bộ duyệt mà là xuất từ
kho bạc của Binh bộ. Mới vừa rồi ngươi ra giá năm mươi lượng bạc nuốt
không ba mươi lượng. Số tiền này dù là để mua quân kỹ nhưng cũng coi là
quân phí. Ngươi biết tội tham ô quân phí bị xử lý thế nào chưa?" Tần Phi
lạnh lùng làm động tác chém:" Hơn mười lượng là mất đầu."
Mồ hôi từ trên đầu Lưu Tinh rơi như mưa, hai chân mềm nhũn "Thịch
thịch" quỳ trên mặt đất."