Trấn Phủ Ti! Người như vậy, đừng nói là bịt mắt đi bắt con chuột, cho dù
hắn muốn tự hủy hai mắt đi bắt chuột, công chúa điện hạ cũng ngàn vạn lần
không dám mạo hiểm như vậy.
"Vậy để ta!"
Tần Phi nhàn nhạt nói:
"Tần Phi xuất thân chợ búa, là con nhà nghèo, bắt chuột rất lành nghề!"
Suối nước nóng yên tĩnh một hồi, lần thứ hai có tiếng nói:
"Cũng được, Cổ Thiên Hộ, ngươi tự mình bịt mắt Tần trấn đốc, tuyệt đối
không thể để hắn thấy gì."
Cổ Kiên thấy có nơi dụng võ, vội vàng động thân, xé một mảnh vải trên áo
bào, bịt mắt Tần Phi, lại cẩn thận kiểm tra mới xác nhận Tần Phi từ bất cứ
góc độ nào đều không thấy được gì, lúc này mới thận trọng nói:
"Điện hạ, đã buộc chặt rồi."
"Lên đây đi!"
Bước chân Tần Phi rất chậm, dường như sợ mình ngã xuống, hai tay quờ
quạng về phía trước, dưới chân cũng quơ quơ. Chỉ có một đoạn đường hơn
trăm bước, nhưng hắn đi thật lâu. Trong nước các cô nương vừa nóng lòng
vừa sợ, tay ôm ngực, lặng yên trong suối nước nóng nhìn Tần Phi đi tới.
Nàng ngẩng đầu vừa nhìn, đã thấy mặt Tần Phi chuyển hướng sang bên này,
nhất thời đỏ mặt lên, nói chung vẫn nghĩ bị Tần Phi thấy được, vội vàng lùi
vào trong nước.
"Con chuột ở đâu vậy... Con chuột ở đâu... Con chuột ở trong suối nước
nóng của các cô nương..."
Tần Phi hừ hừ một điệu hát dân gian, chậm rãi đi tới, nhẹ giọng nói:
"Điện hạ, con chuột ở đâu?"
Một giọng nữ rất êm tai rất ôn nhu rất dễ nghe hơi lo lắng nói:
"Tần trấn đốc, ở bên trái ngươi, trong bụi cỏ cách chân ngươi bốn xích, có
một con chuột nhỏ, làm phiền ngươi bắt đi."
Tần Phi đứng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tung người về phía bụi cỏ, hai
tay mở ra, như chim ưng bắt thỏ, lại tựa như mãnh hổ hạ sơn, lấy khí thế sét
đánh không kịp bưng tai, hai bàn tay chụp lại đã sắp tóm được con chuột
nhỏ.