Đợi đến lúc tiến vào đại môn Yến Đô, thoạt nhìn mỗi người tựa hồ đều
béo lên một chút.
Yến vương vốn đang ngồi ngay ngắn ở vương phủ, chờ Tần Phi trở về
giải thích. Không ngờ Tần Phi không tới phủ Yến vương, mà là mang
theo đám gia binh, nghênh ngang tới nơi đóng quân Đệ nhất trấn, chặn
ở cửa, không đi.
Trước cửa nơi đóng quân Đệ nhất trấn vô cùng náo nhiệt, không dưới
mấy ngàn dân chúng cũng vây xem náo nhiệt.
Hà Khôn dùng rương chứa rượu lâu năm, chồng lên thành một cái đài,
nhảy lên, bắt đầu ba hoa:
- Chư vị đồng hương Bắc Cương, chờ bổn thiếu gia cho chư vị khoác
lác... À nhầm, kể cho chư vị sự hung hiểm chúng ta gặp được ở Bắc
Cương nha!
- Ngày đó, thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Đưa mắt nhìn lại,
toàn là đại quân Ma tộc đông nghịt nha, ngài đoán có bao nhiêu
người? 5000? Phi, lão đệ, đừng xem thường người ta! Cái gì? Một vạn?
Lão gia tử, lá gan lớn chút đi! Mười vạn? Chúc mừng ngươi, đáp
đúng! Hắc hắc, bổn thiếu gia nghĩ cũng phải có mười vạn nha! Bọn
hắn còn đông hơn kiến trên mặt đất, xông lên đỉnh núi của chúng ta,
dưới sự suất lĩnh anh dũng của bổn thiếu gia, chiến sĩ Lang Nha chúng
ta... Ai ai ai, ta nói mấy đại ca đừng đánh mà, ta sửa... Dưới sự lãnh
đạo của Tần Trấn đốc cùng Phồn Trấn Đốc, chiến sĩ Lang Nha chúng
ta phấn khởi chống cự, đánh lui làn sóng tiến công của Ma tộc!
Hà Khôn nói đến nước miếng bay khắp nơi, dõng dạc, vung tay nói:
- Đáng hận, lúc này kỵ binh Đệ nhất trấn đuổi tới, bản thiếu gia cho là
bọn họ tới cứu viện, không ngờ bọn hắn chĩa ngược đầu mâu, rõ ràng
cũng tới phá núi. Đồng thất thao qua, tương tiên hà cấp! Cái gì? Hai
câu này các ngươi không hiểu? Ai, không có văn hóa thật đáng sợ. Là ý
nói, con mẹ nó, người một nhà đánh nhau, gấp cái con em ngươi à?
Tần Phi thản nhiên ngồi ở dưới đài, vẻ mặt tươi cười, nghe Hà Khôn
kể chuyện.