CHIẾC CHUÔNG THẦN - Trang 157

Cô Milerôva nhìn quanh, cô vẫn không tin rằng cái bộ áo giáp biết đi kia lại
có thể nói được. Cô hất hàm hỏi:

- Ai nói thế, mày à?

- Tôi. Sao?

Cô Milerôva bước giật lùi vài ba bước, nheo mắt ngắm nghía Pêkôta từ đầu
đến chân, như thể cô đang chọn mua một chiếc tủ hoặc một đồ vật cồng
kềnh nào. Sau giây lát, cô khoác tay quyết định:

- Ô, thật đáng tiếc. Ta không thích người này.

Pêkôta không hiểu ra sao nhưng nó thấy ghét cái vẻ hợm hĩnh, cau có của
người đàn bà này. Nó nghiêm giọng:

- Bà cho phép mình làm cái gì vậy. Bà nên nhớ đây không phải nhà

Cô Milerôva bật cười kiêu hãnh và đáp một cách tự tin:

- Không phải ở nhà ta thì dù ở nhà bà Maie hay ở bất kỳ đâu ta cũng đều dễ
dàng trị bọn cứng đầu bằng roi. Ê, roi đâu. Ta phải đi kiếm một cái roi mới
được.

Bêkôta ngăn cô ta lại:

- Thôi, đủ rồi. Bây giờ chúng tôi đưa áo choàng cho bà trở lại trên ấy.

- Ta đi một mình trên con đường xa dằng dặc đó ư? - Cô Milerôva nhún vai,
rùng mình một cách kiểu cách. - Ông... ông tên là gì nhỉ?

- Bêkôta. - Quỷ lùn tự giới thiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.