CHIẾC CHUÔNG THẦN - Trang 164

Hôngít giằng lấy cái nhẫn của Macgienka. Con bé không chịu trả, cô nằn nì:

- Cho tớ đeo nốt hôm nay.

Hôngít túm lấy tay bạn, kiên quyết:

- Thôi, giả đây. Hôm nay tớ phải trả tất cả cho chị Arabela kẻo mọi người
đang cuống cả lên ở nhà ấy.

Macgienka giằng tay lại, giấu vào ngăn bàn và bảo:

- Đến chiều chúng mình còn chương trình bay đi du lịch quanh thành phố
cơ mà. Lúc quay về, tớ sẽ trả nhẫn và chung ta sẽ đem tất cả để vào chỗ cũ.

Thầy Adam cau mày nhìn hai đứa trẻ mải nói chuyện riêng không chịu nghe
thầy giảng. Thầy dằn giọng:

- Hôngít và Macgienka, các em bàn cãi điều gì mà hăng thế. Còn Kôgienka,
tôi để ý từ đầu giờ tới giờ, và hầu như lất cả các giờ học, em thường để đầu
óc tìm cách trêu chọc các bạn hơn là chú tâm vào bài vở. Nào, em đứng dậy
nhắc lại xem con heo trao đổi với nhau thế nào?

Kôgienka uể oải đứng lên, tru mồm ra mà rống cho xong chuyện:

- Ụt ịt, ụt ịt, éc, éc, éc...

Thầy Ađam lắc đầu:

- Em làm không đạt. Tiếng kêu của loài vật là một phương tiện biểu hiện
tình cảm của chúng. Do đó, trong tiếng kêu phải có sắc thái tình cảm vui,
buồn, giận dữ.

Vốn là một học trò hư, Kôgienka gân cổ iên đáp một cách xấc xược:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.