CHIẾC GHẾ BẠC - Trang 11

CHƯƠNG 1

Chạy trốn

Vào một ngày thu ảm đạm, Jill Pole ngồi khóc phía sau khu nhà tập

thể thao. Con bé khóc tấm tức bởi vì nó bị ức hiếp quá đáng. Đây không
phải là một câu chuyện về giáo dục vì thế mà tôi sẽ tránh hết mức để không
nói nhiều về trường học của Jill, một chủ đề chẳng lấy gì làm thú vị cả. Đó
là một ngôi trường học dành cho cả học sinh nam và nữ, thường được gọi
một cách nôm na là trường “trộn”; có người nói điều đó không có ý nghĩa
xáo trộn như đầu óc của những người điều hành ngôi trường đó. Những
người có trọng trách giáo dục thế hệ trẻ ở đây cho rằng bọn con trai và con
gái phải được phép làm cái điều mà chúng muốn. Và thật không may điều
mà mươi, mười lăm đứa con trai, con gái to xác thích thú nhất lại là bắt nạt
những đứa bé hơn. Đó là một cái gì khủng khiếp với lũ trò nhỏ và nếu nó
diễn ra trong một trường học bình thường sẽ phát hiện và ngăn chặn ngay
trong nửa học kỳ đầu nhưng trường này thì không. Mà nếu có đi chăng nữa
thì những đứa ỷ mạnh hiếp yếu cũng không bị đuổi học hay bị kỷ luật. Hiệu
trưởng nghĩ rằng đó là những trường hợp lí thú cho ngành nghiên cứu tâm
lí và cho gọi lũ đầu bò đầu bướu kia đến, nói chuyện với chúng hàng mấy
giờ liền. Giả sử chúng lại biết cách nói đúng cái điều mà hiệu trưởng muốn
nghe thì kết quả thật mĩ mãn, chúng sẽ trở thành “cục cưng”, thành những
đứa trẻ có “cá tính” và được trọng đãi hơn hẳn những đứa khác.

Đó là lí do tại sao Jill Pole khóc một cách oan ức khi ngồi bên lề một

con đường mòn lầy lội chạy phía sau lưng khu nhà thể thao với những lùm
cây dại um tùm, vào một ngày mùa thu xám xịt như thế. Nó khóc còn chưa
đã thì có một thằng nhóc đi đến từ góc khu nhà thể thao, hai tay thọc vào
túi quần, vừa đi vừa huýt sáo. Suýt nữa thì nó đâm sầm vào Jill.

- Này, mắt mũi để đi đâu vậy? – Jill Pole cáu kỉnh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.